Một dòng suối đóng băng lấp lánh
Một quán rượu ngang đường
Và trong đêm tuyết đang rơi lặng lẽ
Nỗi thất vọng của những cánh rừng đen tràn đến tận cửa nhà

Chúng tôi nghỉ chân trong phòng trực đêm
Cùng nhau ăn món Mắc
Vẫn còn một chặng đường dài
Đêm nay chúng tôi phải đi

Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện về Seoul
Sự tráng lệ đầy rác rưởi và đồi bại
Trong những lớp học không bút chì và sách
Một phần ba học sinh không có bữa trưa

Hãy quên đi những rên rỉ của chúng tôi
Nỗi tuyệt vọng của những cánh rừng đen
Được mai táng dưới con đường trở về nhà
Và trong đêm tuyết vẫn rơi lặng lẽ.

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)