Thơ » Nga » Sergei Yesenin
Đăng bởi nguyenvanthiet vào 08/06/2007 20:01
Край ты мой заброшенный,
Край ты мой, пустырь,
Сенокос некошеный,
Лес да монастырь.
Избы забоченились,
А и всех-то пять.
Крыши их запенились
В заревую гать.
Под соломой-ризою
Выструги стропил,
Ветер плесень сизую
Солнцем окропил.
В окна бьют без промаха
Вороны крылом,
Как метель, черемуха
Машет рукавом.
Уж не сказ ли в прутнике
Жисть твоя и быль,
Что под вечер путнику
Нашептал ковыль?
Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 08/06/2007 20:01
Miền quê tôi bị bỏ
Miền quê tôi bị hoang
Cả tu viện, cánh rừng
Không rộn mùa cắt cỏ.
Những ngôi nhà xiêu lệch
Mà tất cả có năm.
Những mái nhà sủi bọt
Thành gỗ lát hoàng hôn.
Dưới áo bào rơm rạ
Gió vuốt những vì kèo
Và gió kia đem vã
ánh mặt trời lên rêu.
Quạ khoang giương cánh đập
Vào cửa sổ không sai
Anh đào như bão tuyết
Đang vẫy những bàn tay.
Không còn như chuyện kể
Nhưng huyền thoại đã từng
Cây vũ mâu thì thầm
Điều chi cùng lữ thứ?
Quê hương ơi, một phương trời bỏ sót,
Quê hương ơi, một miền đất hoang vu.
Cỏ trên đồng không cắt để héo khô
Chỉ có rừng với nhà thờ tu viện.
Những nhà gỗ xưa có người trông đến -
Chỉ lèo tèo vẻn vẹn có năm căn.
Những mái nhà đã mục nát nhiều năm
Trên ráng chiều thấy lăm nhăm cành củi.
Dưới cái mái bằng rạ rơm cũ kỹ
Phơi bày ra nham nhở những vì kèo.
Gió bụi mờ xám xịt với mốc meo
Loang lổ dưới nắng chiều xuyên sợi khói.
Trên cửa sổ đập đều không hề lỗi
Cánh chim đen của con quạ vỗ hoài.
Anh đào dại như bão tuyết rơi rơi
Cây lả lướt giữa trời vung tay áo.
Cổ tích chăng trong cành cây huyên náo
Cuộc đời nay và quá khứ của người.
Kẻ bộ hành buổi chiều muộn đơn côi
Cỏ thầm thì những lời ai có biết?
Vùng đất bị bỏ phế -
Quê tôi thành hoang vu,
Đồng cỏ để héo khô
Tu viện trong rừng vắng.
Nhà chỉ còn dăm căn
Chẳng có người chăm chút.
Mái nhà như sủi bọt
Trong chập chờn hoàng hôn.
Dưới áo khoác rạ rơm
Vì kèo hư hỏng nặng,
Gió bụi làm mốc meo
Trời rắc vài giọt nắng.
Cánh quạ vỗ dai dẳng
Vào cửa sổ từng nhà,
Anh đào dại trắng hoa
Vẫy tay trong bão tuyết.
Phải chăng đây câu chuyện
Xưa, nay vùng đất này,
Cỏ thì thầm chi vậy
Với lữ khách chiều nay?
Gửi bởi hongha83 ngày 08/03/2025 11:32
Bị bỏ không người chăm sóc
Đất quê tôi trống hắt hiu
Cỏ đồng không còn ai cắt
Rừng và tu viện buồn thiu.
Nhà gỗ chỉ còn năm túp
Vách nghiêng nền sụp liêu xiêu.
Mái nhà đó đây sủi bọt
Trong ánh hồng lợt ráng chiều.
Dưới mái lợp tranh tơi tả
Những vì kèo bào sơ sài
Gió thổi những tia nắng nhỏ
Rơi lên mốc xám đó đây.
Quạ đen từng đàn tụ lại
Dương cánh đập cửa sổ nhà,
Cây anh đào dại lắc lư
Cành phủ đầy hoa như tuyết.
Liệu Ngươi đã từng tồn tại
Hay chỉ là chuyện tầm phào,
Chiều nay bên tai lữ khách
Cỏ dại nói gì lao xao?