Con người ấy ít lời như đêm đen
Và trong sạch như bầu trời mùa hạ
Con người ấy ngây thơ và rất hiền
Không độc ác, không hề dối trá.

Con người ấy đi từ sao đến sao
Để thắp sáng cả bầu trời trên cao.
Con người ấy đi chỗ này chỗ nọ
Để dập tắt những nỗi niềm đau khổ.
Con người ấy đi từ hoa đến hoa,
Đem mùa xuân cho mỗi phố, mỗi nhà.
Con người ấy giấu đau buồn, bất hạnh
Cho chúng ta không bao giờ thấy lạnh.
Con người ấy ngoài ra không biết gì
Con người ấy ngoài ra không muốn gì.

Con người ấy như một mảnh mặt trời
Như ngọn lửa, như bài ca đẹp đẽ.
Con người ấy chỉ mong tốt cho đời
Mong ai khổ được sướng vui, chỉ thế.

Con người ấy mỉm cười rất hiền lành,
Làm tất cả sáng bừng lên, ấy vậy
Mà một hôm năm 41, chiến tranh
Đã giết chết, than ôi, con người ấy.

Nhưng sau đó vẫn hàng ngày trên cao
Con người ấy đi từ sao đến sao.
Con người ấy đi chỗ này, chỗ nọ
Để dập tắt những nỗi niềm đau khổ.
Con người ấy đi từ hoa đến hoa,
Đem mùa xuân cho mỗi phố, mỗi nhà.
Con người ấy giấu đau buồn, bất hạnh
Cho chúng ta không bao giờ thấy lạnh.

Con người ấy ngoài ra không biết gì
Con người ấy ngoài ra không muốn gì.

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.