Thơ » Mỹ » Ralph Waldo Emerson
Đăng bởi Đ.H vào Hôm nay 20:48
That you are fair or wise is vain,
Or strong, or rich, or generous;
You must have also the untaught strain
That sheds beauty on the rose.
There is a melody born of melody,
Which melts the world into a sea.
Toil could never compass it,
Art its height could never hit,
It came never out of wit,
But a music music-born
Well may Jove and Juno scorn.
Thy beauty, if it lack the fire
Which drives me mad with sweet desire,
What boots it? what the soldier’s mail
Unless he conquer and prevail?
What all the goods thy pride which lift,
If thou pine for another’s gift?
Alas! that one is born in blight,
Victim of perpetual slight;—
When thou lookest in his face,
Thy heart saith, Brother! go thy ways.
None shall ask thee what thou doest,
Or care a rush for what thou knowest.
Or listen when thou repliest,
Or remember where thou liest,
Or how thy supper is sodden,—
And another is born
To make the sun forgotten.
Surely he carries a talisman
Under his tongue;
Broad are his shoulders, and strong,
And his eye is scornful,
Threatening, and young.
I hold it of little matter,—
Whether your jewel be of pure water,
A rose diamond or a white,—
But whether it dazzle me with light.
I care not how you are drest,
In the coarsest, or in the best,
Nor whether your name is base or brave,
Nor for the fashion of your behavior,—
But whether you charm me,
Bid my bread feed, and my fire warm me,
And dress up nature in your favor.
One thing is forever good,
That one thing is success,—
Dear to the Eumenides,
And to all the heavenly brood.
Who bides at home, nor looks abroad,
Carries the eagles, and masters the sword.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Khôn ngoan, đẹp đẽ cũng vô thường,
Khoẻ giàu, rộng lượng cũng bằng không.
Phẩm chất trời phú phải nên có,
Tựa như hương sắc cánh hoa hồng.
Tình ca lại đẻ ra ca khúc,
Tan thế gian vào một biển dòng.
Công lao, trí tuệ chẳng thành tựu,
Nghệ thuật đành thua, chẳng thể mong.
Nhạc ấy tự nhiên không phép tắc,
Cả Zeus, Hera cũng chẳng thông.
Thiếu đi “lửa cháy” lòng điên dại,
Vẻ đẹp nào còn ý nghĩa không?
Áo giáp binh đao người lính mặc,
Nếu không chiến thắng, có gì xong?
Của cải tôn vinh người kiêu hãnh,
Vẫn mong quà tặng khác của lòng?
Than ôi! Ai đó sinh ra đã lỗi,
Mãi bị coi khinh, nỗi chất chồng.
Nhìn vào người ấy lòng ta bảo,
“Bạn hỡi, đi đường” chớ ngó trông.
Chẳng ai màng đến việc anh làm,
Chẳng quan tâm anh biết điều gì.
Khi anh đáp lại chẳng hề lắng,
Nơi nằm, cơm tối, chẳng ai ghi.
Lại có một người vừa xuất hiện,
Khiến mặt trời phải lãng quên đi.
Hắn mang bùa phép nơi đầu lưỡi,
Vai rộng, thân cường, mắt khinh miệt.
Trẻ trung, đe doạ, chẳng hề sợ,
Chuyện ấy quan tâm chi:
Kim cương trắng, hồng hay nước trong,
Chỉ cần rực rỡ ánh hào quang.
Chẳng cần y phục dù sang hèn,
Tên tuổi thấp hèn hay dũng cảm,
Cung cách cư xử chẳng hề màng,
Chỉ cần mê hoặc được lòng ta.
Bánh mì nuôi sống, lửa sưởi ấm,
Thiên nhiên vì ta mà nở hoa.
Một điều vĩnh cửu, mãi là tốt,
Điều đó, chính là sự thành công.
Được lòng Nữ thần Báo Thù ghét,
Cả bầy thần thánh cũng mến mong.
Kẻ ở yên nhà, chẳng ngó xa,
Nắm giữ đại bàng, làm chủ kiếm.