Ngày đã chết. Trong khu rừng ảo diệu,
anh thảo hồng túa nhựa dưới chân bê,
hàng thông cao nao nức vai kề
gió dìu dặt, - hương nồng tràn ngập.
Em mệt mỏi sau chặng đường dài dặc,
tôi thầm thì tên em ngọt trên môi:
Trong tim em mầm bạch huệ đâm chồi
khao khát nở thành bông huệ đỏ
cuồng nhiệt đam mê.

Hoàng hôn đỏ và môi em rực lửa,
khi môi tôi nóng bỏng kiếm tìm em,
ngọn lửa chợt thiêu hồn đôi lứa...
và liếm lên y phục tựa thầm ghen...
Rừng tịch mịch, và ngày đã chết.
Nhưng trong ta thánh địa hồi sinh,
phiền muộn, hờn ghen tàn theo ngày vừa hết.
Trên đồi ta trăng cập bến bình yên,
và hạnh phúc nhẹ nhàng bước ra từ con thuyền trắng.