Từ đàng xa, rụt rè, lạ lẫm, kẻ hành hương cảm nhận
tượng đâu mà vàng chảy thành giòng
như thử có các nhà giàu hối lỗi ăn năn
đem hết của dấu kín chất lên thành đống.

Nhưng lại gần hơn, y bỗng phát điên  
Trước vẻ cao cả của  nét mày thanh thoát
Đây chẳng thấy  bộ tách trà qúi tộc   
Cũng không hoa tai trang sức quí phu nhân

Nào có ai biết nói dùm cho,
hiện vật gì đã được bỏ vào nung chảy,
để bức tượng này trên đài hoa ấy

được dựng lên: lặng lẽ hơn, vàng dịu êm hơn
một pho tượng vàng ròng và toàn thể chu thân
(cũng) sờ nhẹ không gian như thoa nhẹ chính mình.

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)