Thơ » Trung Quốc » Vãn Đường » Quán Hưu
Đăng bởi tôn tiền tử vào 13/05/2014 10:04
樵父貌飢帶塵土,
自言一生暑寒苦。
擔頭擔個赤瓷罌,
斜陽獨立濛籠塢。
Tiều phụ mạo cơ đới trần thổ,
Tự ngôn nhất sinh thử hàn khổ.
Đảm đầu đảm cá xích từ anh,
Tà dương độc lập mông lung ổ.
Ông lão hái củi dáng đói ăn và thân thể dính đất cát,
Ông tự than cả đời khổ vì nóng và rét.
Ông mang trên đầu một bình sứ màu đỏ,
Buổi chiều ông đứng một mình trong căn lều đụt mưa.
Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 13/05/2014 10:04
Dáng đói ăn thân đầy đất cát
Ông tự than nóng rét suốt đời
Đầu mang bình nước cầm hơi
Lều tranh nắng xế góc trời đụt mưa
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 02/03/2017 08:30
Ông tiều đói rách mình đầy cát
Tự than một đời khổ nóng rét
Trên đầu mang một bình đất tươi
Chiều đứng tránh mưa trong lều nát
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 25/06/2021 10:35
Dáng đói lão tiều dính cát đầy,
Tự than nóng rét khổ đời lây.
Ông mang bình sứ trên đầu đỏ,
Chiều đứng một mình mưa đụt đây.
Gửi bởi lnthang281 ngày 30/09/2023 20:32
Đói ăn cát bụi đầy thân
Khổ vì nóng lạnh tự than trách đời
Đầu mang bình đỏ không rời
Trú mưa lều nhỏ đơn côi trong chiều