Thơ » Pháp » Pierre de Ronsard
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 24/08/2022 16:33
Quand en songeant ma folâtre j’acolle,
Laissant mes flancs sur les siens s’allonger,
Et que, d’un branle habilement léger,
En sa moitié ma moitié je recolle!
Amour, adonc si follement m’affole,
Qu’un tel abus je ne voudroi changer,
Non au butin d’un rivage étranger,
Non au sablon qui jaunoie en Pactole.
Mon dieu, quel heur, et quel consentement,
M’a fait sentir ce faux recollement,
Changeant ma vie en cent métamorphoses!
Combien de fois, doucement irrité,
Suis-je ore mort, ore ressuscité,
Entre cent lis et cent merveilles roses!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 24/08/2022 16:33
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Minh Sơn Lê ngày 24/08/2022 18:01
Trong khi mơ anh thấy mình phơi phới,
Gác hai bên anh nằm sấp trên em,
Và như thế, chuyển động nhẹ nhàng êm,
Một nửa em một nửa anh, góp lại!
Tình yêu, khiến cho anh thành điên dại,
Lạm dụng này anh chẳng muốn đổi thay,
Chiến lợi phẩm không lạ bến bờ này,
Không phải bởi cát vàng nơi của cải.
Chúa ơi, mấy giờ, mà nào chối cãi,
Làm cho anh sống giả tạo như này,
Đổi đời anh trăm vẻ biến thái đây!
Đã bao lần, trong dịu dàng hưng phấn,
Cho anh chết đi, sống lại nhiều trận,
Giữa trăm hoa kèn và trăm đoá hồng nhan!