Ta lớn lên trên đỉnh Ó
Những tinh mơ nhóm củi đốt trời
Bàu Ó ngày xưa trong lành như tiếng mẹ
Rau cá bốn mùa, ta ngụp lặn mỗi trưa oi.
Ta lớn lên bằng nhút, bằng cà
Bằng sắn nướng tinh mơ, bằng củ gai đập đá
Mây chín nhuộm răng ngồi mơ thành tướng tá
Ngựa chiến là trâu vùng vẫy giữa lưng đồi
Ta lớn với mòn vai áo mẹ
Núi chở che, mưa nắng bốn mùa
Núi sừng sững và hiền như bóng mẹ
Gàu nước mát trong cũng từ núi chắt về
Ơi cái lối mòn đi mãi hóa thành khe
Ta nợ một đời những dấu chân hóa sỏi
Chân ta bước trăm miền đất mới
Dấu chân nào cũng vết núi uy nghi.
Nơi góc núi cha nằm mười hai mùa gió thổi
Mười hai năm mẹ tựa cửa nhìn lên
Sương khói thanh minh nhuộm dần tóc mẹ
Cỏ may găm chi chít nhớ vào lòng
Ta về ngồi im dưới rặng bạch đàn
Nghe kỷ niệm reo từng hồi trong ký ức
Những trẻ trâu bỏ làng đi tìm giấc mơ Từ Thức
Núi vẫn xanh như lòng mẹ luôn đầy
Ta mơ về một sớm mai ngày
Đứng trước núi ta vẫn là đứa trẻ
Những trẻ trâu rồi làm cha làm mẹ
Có bao dung như núi quê mình.