Ta đã trải sông núi miền Bát Quế,
Buông thuyền xem mây trúc chốn Tam Tương,
Trông khắp đất Sở ở Hoành Dương
Ghé nhìn bãi sông nơi Nhạc Lộc,
Thú vui sơn thủy sớm sớm xem Nom,
Mà cảnh Vân Mộng chứa trong lòng vẫn thiếu!
Chín tuần hạ quang tạnh
Mây nước liền đường,
Nào thả, nào bơi,
Thẳng tới Động Đình.
Cưỡi sóng nước mênh mang,
Vượt khói mây mờ mịt.
Chỉ đảo Quy Sơn để buông chèo,
Trông hòn Ba Nhạc mà tiến tới.
Bờ bến mênh mông xa vời
Trên dưới hòa trộn một mầu xanh trong suốt.
Buông chiếc lá giữa dòng
Lòng khách man mác như cánh bèo trôi nổi.
Trời mây nghìn dặm,
Tựa khoang gõ dầm.
Ngoảnh nhìn bốn phía nước non,
Chạnh buồn lòng hoài cổ!
Bèn vời kẻ tùy tùng mà bảo:
Giữa làn sóng cuộn tròn râu ốc,
Núi hang rậm rạp,
Ấy là mười hai ngọn Tương Quân Sơn đó!
Đài dao điện ngọc
Là dấu cũ của Đế nữ.
Tưởng đến vòng ngọc của khác tiên,
Tuyệt mù mây sóng mênh mông!
Trạm Lộc giác ở bờ xa kia,
Um tùm cây cối
Là chốn ở cũ của Đào Chu Công đó!
Ngũ Hồ là quê hương của mây,
Đất trời là ngôi nhà lớn.
Mờ xa rồi những vinh lợi của nghiệp Bá.
Chỉ còn lại làn khói trên bãi cỏ nơi gò hoang!
Ôi! dấu xưa đã vắng,
Giận vì buổi đi chơi này khó hỏi được ai.
Buồn bởi tiếng nhạc nơi cõi tiên
Chỉ còn là cảnh phồn hoa lờ mờ của loài hài thẩn!
Riêng nước non là trường tồn,
Rực rõ phong quang bất tận.
Buồn bã xem xét dấu xưa mà dậy nỗi cảm hoài,
Há phải loài sâu mùa hạ đâu để tự cười!
Phương chi thắng cảnh ở Động Đình
Ngày xưa đâu được nghe nhiều,
Mà cảnh hồ và núi đã từng vào trong mộng.
Mừng nay được ruổi ngựa đến tận nơi để hỏi bến,
Thả hồn trước cảnh tráng quan để rộng tầm nhìn,
Trải xem mọi cảnh đẹp mà tinh thần khoan khoái,
Lại thêm khí lạ của sông hồ
Thấy được đại văn của trời đất.
Mới hiểu buổi đi chơi này thật đáng ngợi ca,
Lẽ nào không uống rượu ngâm thơ trước ngọn gió nam!
Rồi sai mở rượu rót uống,
Vẩy bút ngâm chơi.
Ngước trông mây xanh,
Cúi nhìn sóng biếc.
Nguồn thơ khoáng đạt,
Lại tiếp lời ca.

Ca rằng:
Nước mêng mang chừ non xa mờ,
Thuyền khách buông chừ giữa hồ;
Rồng cá thiếp ngủ chừ mây ráng bay,
Trông ơn thần minh chừ tưởng tới linh quang,
Mờ dẫn nỗi nhớ của ta chừ đối với cảnh Tiêu Tương.
Khác ca đã hết,
Tà dương bóng dục.
Gió mát nhẹ tới,
Sóng nhỏ vụt nổi.
Bèn gõ nhịp chèo,
Đóng chiếc mui,
Qua Biển Sơn,
Vượt Mã Chủy,
Tới Thanh Cảng ở Ba Lăng,
Thuyền ta ghé bên bờ cỏ chi.

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)