Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Phạm Trường Giang
Đăng bởi Phạm Trường Giang vào Hôm qua 09:34
Anh hẹn em ly cà phê cuối sớm bình minh,
Giọt nắng rớt trên vai, nghe biển ru hờ hững.
Trời tháng mười một mưa nghiêng thành tiếng nhớ,
Hạt rơi mềm như nụ hôn xưa anh cất giữa tim mình.
Biển Vũng Tàu chợt lạnh,
Như nỗi buồn đi qua miền gió xa xôi.
Nhớ nghen em, khoác thêm chiếc áo trời thương,
Kẻo gió đêm về khẽ luồn qua tóc,
Ướt vai gầy… như ướt cả lòng anh.
Anh xa em – xa luôn nửa vầng trăng,
Thành phố sáng mà hồn anh lại tối.
Nhớ dáng ai qua – nghiêng chiều, nghiêng nước,
Nhớ môi mềm khẽ chạm giữa mùa thương.
Ở nơi này, anh ngâm thơ cùng sóng,
Để nỗi nhớ tan ra thành bản nhạc trăng ngà.
Dạ bồn chồn như sông tràn mùa lũ,
Thao thức cả đêm – thương mảnh trăng hiền.
Chỉ mong một sớm mai xuân,
Trăng lại về bên bến gió yên.
Anh và em – đôi tình nhân miền biển,
Bước giữa bình minh, nghe tim hát lại khúc vô triền miên…
Bình luận nhanh 0
Bạn đang bình luận với tư cách khách viếng thăm. Để có thể theo dõi và quản lý bình luận của mình, hãy đăng ký tài khoản / đăng nhập trước.