Trên đồng bằng thắm tươi đẹp đẽ
Có quê hương yêu dấu của tôi
Thành phố đó nơi tôi sinh trưởng
Còn vọng đưa tiếng hát vú nuôi
Tôi như nghe tiếng ru hời vang vọng
"Con rùa vàng, con rùa vàng ơi!"

Khi ra đi tôi còn bé nhỏ
Nay về đây tôi đã nên người
Đã qua rồi hai mươi năm chẵn
Hai mươi năm đau khổ, sướng vui
Hai mươi năm... thời gian thấm thoát!
"Con rùa vàng, con rùa vàng ơi!"

Các bạn cũ, ở đâu các bạn?
Hãy đến đây ngồi cạnh bên tôi
Cho ít nhất tôi cũng nhìn một bạn
Cho quên đi: tôi đã lớn nên người
Hai nhăm tuổi trên vai tôi đè nặng
"Con rùa vàng, con rùa vàng ơi!"

Như chim non giữa cành cây bay lượn
Trí tưởng tượng tôi bay lượn khắp nơi
Như con ong đi tìm hoa hút mật
Góp lại ngày xưa bao nỗi sướng vui
Đây chốn chốn khêu gợi lòng lưu luyến
"Con rùa vàng, con rùa vàng ơi!"

Tôi thổi cây sáo mồm bằng gỗ liễu
Như trẻ con tôi lại đùa chơi
Ngựa tre tôi cũng hăng vui nhảy nhót
Nó khát rồi, tôi đến giếng nghỉ ngơi
Nó uống, nó nhảy, Bê-chi-a dũng cảm
"Con rùa vàng, con rùa vàng ơi!"

Nghe những tiếng chuông chiều vang động
Tôi nhọc nhằn đuổi ngựa về thôi
Về đến nhà vú nuôi ôm chầm lấy
Lại hát lên bài hát ru hời
Tôi mơ màng lắng nghe trong giấc ngủ
"Con rùa vàng, con rùa vàng ơi!"


Félegyháza, từ 6 đến 8-6-1848

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)