Không còn ai nhẹ dạ
Khơi tiếng hát dây đàn
Ai ôm cây thất huyền
Có nhiệm vụ trang nghiêm
Nếu anh chỉ đến hát
Niềm vui, nỗi khổ riêng
Thì đời không chờ đợi
Hãy vứt cây đàn thiêng

Ta sống trong sa mạc
Ngày xưa có Môi-dơ
Dẫn đầu dân tiến bước
Thẳng hàng đuốc nhìn theo
Nay trời giao thi sĩ
Như đuốc sáng rực hồng
Nhiệm vụ đưa quần chúng
Về đất Sa-na-an

Cùng nhân dân, thi sĩ
Hãy bước qua bão lửa
Đáng nguyền rủa xấu xa
Ai để rơi quốc kỳ
Đáng rủa, ai đứng sau
Nghỉ ngơi trong bóng tối
Ai lười biếng nhát gan
Khi dân đau, chiến đấu

Chỉ là tiên tri giả
Ai ma mãnh nói rằng
Đã là nơi Đất Thánh
Ta hãy tạm dừng chân
Sự nói dối, nói lừa
Ngược hẳn đời vô vọng
Của triệu người cháy nắng
Mà đói khát dày vò

Khi đồng đều ta hưởng
Lẵng quả chín tràn đầy
Khi ngồi bàn công lý
Ta bình đẳng như nhau
Khi văn minh toả ánh
Vào tận mỗi nhà mình
Ta nói được: Dừng chân!
Đây chính là Đất Thánh

Ta chiến đấu quyết liệt
Đây đến đó không ngừng
Có thể ta cố gắng
Nhưng đời không thưởng công
Cái chết dịu dàng hôn
Ngọt ngào thay vuốt mắt
Cái chết đưa ta vào lòng trái đất
Trong hoa tang, trong vải liệm lụa là


Pest, 1-1847

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)