Lăm-be chết, dao phặp vào tim
La-tua bị treo, còn bọn nữa
Nhân dân nay đã hiểu sức mình
Công việc đi tốt chiều, được đó
Nhưng sự nghiệp mới bắt đầu thôi
Cả bọn vua đem ra treo cổ!

Dân ta dù mất công phạt cỏ
Xén hôm nay mai nó mọc đầy
Dân ta tốn sức bẻ cành cây
Nhưng với thời gian cây lại trổ
Đừng xót thương, bật rễ chúng lên
Cả bọn vua đem ra treo cổ!

Dân ta chưa biết ghét vua sao
Chẳng vất chúng ra cho mặc số?
Sao tôi chưa thể trút căm thù
Đang nghẹn lòng tôi đầy, muốn nổ
Sang vào mạch máu của nhân dân
Cả bọn vua đem ra treo cổ!

Chúng tởm đến tận cùng ruột nó
Đê nhục làm thành bữa chúng xơi
Đời chúng là một chuỗi tanh hôi
Trời xanh cũng đen vì chúng ngó
Thây chúng chôn thối cả đất này
Cả bọn vua đem ra treo cổ!

Tổ quốc thành bãi trận mênh mông
Thần chết tham lam đi gặt cố
Lửa thiêu đô thị với làng đồng
Trời đầy rên siết và than thở
Bàn tay vua chúa đã gây nên
Cả bọn vua đem ra treo cổ!

Hỡi những người chiến sĩ hiên ngang
Nếu chưa đạp hết những ngai vàng
Con quái vật cuối cùng ngóc cổ
Rồi các anh lại phải lầy gan
Nhưng bao oanh liệt đều vô bổ
Cả bọn vua đem ra treo cổ!

Với cả mọi người anh dung tha
Nhưng với bọn vua đừng rộng, chớ!
Tôi quăng cả kiến, cả đàn thơ
Để thắt dây thừng quanh cổ nó
Nếu không ai nhận việc hành hình
Cả bọn vua đem ra treo cổ!


Debrecen, 12-1848

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)