Đăng bởi tôn tiền tử vào 27/03/2015 11:12
J'allais par des chemins perfides,
Douloureusement incertain.
Vos chères mains furent mes guides.
Si pâle à l'horizon lointain
Luisait un faible espoir d'aurore ;
Votre regard fut le matin.
Nul bruit, sinon son pas sonore,
N'encourageait le voyageur.
Votre voix me dit : "Marche encore !"
Mon coeur craintif, mon sombre coeur
Pleurait, seul, sur la triste voie ;
L'amour, délicieux vainqueur,
Nous a réunis dans la joie.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 27/03/2015 11:12
Tôi đã đi những nẻo đường hiểm ác,
Đầy nghi ngờ rất đổi đớn đau,
Bàn tay em thân thiết dẫn đường tôi.
Chân trời xa một màu lam nhợt nhạt
Loé mơ màng hy vọng buổi rạng đông;
Ánh mắt em là cả một bình minh
Không tiếng động trừ bước em vang động,
Thúc giục tôi làm một kẻ lữ hành,
Nói cùng tôi: "Nào tiến lên mau chóng!"
Hồn tôi sợ, hồn tôi thường tăm tối
Đã khóc một mình trên nẻo buồn đau;
Và tình yêu kẻ chiến thắng ngọt ngào,
Đã hiệp nhất hai ta niềm vui mới.