Thơ » Pháp » Paul Verlaine » Di cảo (1911)
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 27/11/2021 20:00
Il est un arbre au cimetière
Poussant en pleine liberté,
Non planté par un deuil dicté, —
Qui flotte au long d’une humble pierre.
Sur cet arbre, été comme hiver,
Un oiseau vient qui chante clair
Sa chanson tristement fidèle.
Cet arbre et cet oiseau c’est nous :
Toi le souvenir, moi l’absence
Que le temps — qui passe — recense…
Ah, vivre encore à tes genoux !
Ah, vivre encor ! Mais quoi, ma belle,
Le néant est mon froid vainqueur…
Du moins, dis, je vis dans ton cœur ?
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 27/11/2021 20:00
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Minh Sơn Lê ngày 27/11/2021 20:01
Cây trồng trên đất nghĩa trang
Vươn lên cây sống ngập tràn tự do,
Không trồng bởi sự thăm dò,-
Tàn cây phủ mát đá thô khiêm nhường.
Trên cây, mùa hạ hay đông,
Có con chim hót tiếng trong rộn ràng
Bài ca chan chứa buồn loang.
Cây và chim đó buộc ràng đôi ta:
Em là kỷ niệm, anh xa
Thời gian đó – đã trôi qua – đếm thầm...
A, đầu gối em anh nằm!
A, cho sống lại! Những năm, đẹp đời,
Hư vô đả bại anh rồi...
Nói đi, anh có trong đời em không?