Trong vườn xưa cô đơn lạnh buốt
Vừa đi qua hai bóng người thủa trước.

Mắt họ chết và môi họ nhũn mềm
Ta nghe như lời họ rất êm.

Trong vườn xưa cô đơn lạnh buốt
Hai bóng ma nhắc chuyện xưa thủa trước.

- Em nhớ chăng ta ngày ấy ngất ngây?
- Tại sao em phải hồi tưởng hôm nay?

- Chỉ tên anh, em rộn rã tim nồng?
Em thấy hồn anh giữa mộng em? – Không.

- Ôi! hạnh phúc ngày xưa không tả nổi
Môi kề môi hôn! Hai ta luôn có thể.

- Khi trời xanh, niềm hy vọng mênh mang!
Hy vọng tàn phai hướng về trời đen tối.

Hai bóng ma đi phơ phất trên đầm
Chỉ có đêm nghe lời họ thì thầm.

tửu tận tình do tại