Thơ » Pháp » Paul Verlaine » Những khúc lãng mạn không lời (1874) » Những giai điệu ariet bị lãng quên
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 12/12/2021 20:15
Je devine, à travers un murmure,
Le contour subtil des voix anciennes
Et dans les lueurs musiciennes,
Amour pâle, une aurore future !
Et mon âme et mon cœur en délires
Ne sont plus qu’une espèce d’œil double
Où tremblote à travers un jour trouble
L’ariette, hélas ! de toutes lyres !
Ô mourir de cette mort seulette
Que s’en vont, cher amour qui t’épeures
Balançant jeunes et vieilles heures !
Ô mourir de cette escarpolette !
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 12/12/2021 20:15
Có 1 người thích
Anh dự đoán, qua một lời thỏ thẻ,
Tinh tế đầy trong giọng nói cổ xưa
Và trong ánh đèn tiếng nhạc ru đưa,
Tình nhạt nhẽo, một bình minh xa ngái!
Tâm hồn và trái tim anh mê mải
Chẳng hơn gì mắt hai mí giả nai
Nơi nhấp nháy qua một ngày trĩu mây
Ối, than ôi! tất cả đều thơ thẩn!
Hỡi thần chết chỉ một lần được chết
Biến mất đi, tình thân sẽ bi quan, -
Còn đong đưa thì trẻ mãi không tàn!
Ôi chết mê mệt vì nàng tha thướt!