Tại đây trên đảo
biển
và quá nhiều biển
tới tấp
lan tràn ùa ra,
nó bảo vâng, rồi không,
rồi không, không, không,
rồi vâng, bằng màu xanh dương,
bằng bọt, bằng phi nước đại,
nó bảo không, lại không.
Nó không thể nằm yên,
tên tôi là biển, nó lập lại
trong khi đập mình vào đá
nhưng không thuyết phục được đá,
thế rồi,
với bảy lưỡi xanh lá cây
của bảy chó xanh lá cây,
của bảy cọp xanh lá cây,
của bảy biển xanh lá cây,
nó lấp đá, hôn đá,
làm nhèm nhẹp đá
rồi vỗ ngực,
lập lại tên mình.
Ôi biển, ngươi tự xưng,
ôi đồng chí đại dương,
đừng phí thời gian và nước,
đừng hành hạ bản thân,
hãy giúp chúng tôi,
dân đánh cá
hèn mọn,
sống ven biển,
chúng tôi lạnh và đói
và ngươi là kẻ thù,
đừng đập mạnh như thế,
đừng la hét như vậy,
mở hòm xanh của ngươi
để tặng tất cả
những món bạc
vào tay chúng tôi:
tôm cá mỗi ngày.
Tại đây mỗi nhà
đều thèm món đó
cho dù như bạc,
pha lê hay ánh trăng,
ra đời để thành món ăn
bình dân dưới trần gian.
Đừng thủ món đó,
đồ keo kiệt,
lạnh lùng chạy vù
như tia sét ướt
dưới làn sóng.
Lại đây, bây giờ,
mở lòng ngươi ra
và để lại món đó
gần tay chúng tôi,
giúp chúng tôi, đại dương,
người cha xanh sâu thẳm,
kết thúc một ngày
sự thiếu thốn trần gian.
Hãy cho chúng tôi
khai thác cái đồn điền
vô tận của đời ngươi,
bột mì và trứng của ngươi,
trâu bò, kim khí của ngươi,
sự huy hoàng ướt át của ngươi
và những trái cây nhận chìm.

Người cha biển, chúng tôi biết
tên ngươi là gì, tất cả
chim diều hâu truyền bá
tên ngươi ngoài bãi biển:
bây giờ, ngươi nên tử tế,
đừng lúc lắc cái bờm,
đừng đe doạ ai cả,
đừng tự đập vào bầu trời
làm gẫy hàm răng đẹp của ngươi,
hãy tạm quên đi
lý lịch lẫy lừng của ngươi,
những thiệt hại cho thiên hạ
đàn ông,
đàn bà và trẻ con,
một con cá to hay nhỏ
mỗi ngày.
Hãy đến tất cả con đường
trên thế gian
để phân phối cá
và rồi
rao lên,
rao lên
để đến tai tất cả
dân nghèo lao động,
để họ được thốt,
khi thò đầu vào mỏ:
“Kìa cha già biển đã đến
để phân phối cá.”
Rồi họ sẽ trở xuống
bóng tối
tươi cười, và ngoài đường
và cả trong rừng
con người tươi cười
và trên thế gian
có nụ cười biển.
Nhưng
nếu ngươi không muốn vậy,
nếu ngươi không chịu,
thì chờ,
thì hãy chờ chúng tôi,
chúng tôi phải lo âu,
chúng tôi phải giải quyết,
phải chỉnh đốn những rắc rối
của loài người,
trước hết những đại sự,
rồi tất cả việc khác,
để rồi
chúng tôi sẽ nhập vào ngươi,
sẽ chẻ sóng bằng dao lửa,
trên một con ngựa máy
phóng trên bọt,
ca hát
chúng tôi sẽ chìm xuống
cho tới đáy
của lòng ngươi,
một sợi hạt nhân
sẽ thủ sườn ngươi,
chúng tôi sẽ trồng
trong vườn thẳm của ngươi
cây cối
bằng xi măng và sắt,
chúng tôi sẽ trói
tay chân của ngươi,
trên da của ngươi con người
sẽ vừa đi vừa khạc nhổ,
sẽ bứt từng chùm,
sẽ đắp bộ yên cương,
sẽ trèo lên lưng ngươi để thống trị ngươi,
để thống trị tâm hồn ngươi.
Những việc này sẽ xảy ra khi
con người chúng tôi
đã chỉnh đốn được
cái rắc rối của mình,
cái đại sự,
cái rắc rối đại sự.
Chúng tôi sẽ từ từ
chỉnh đốn tất cả:
chúng tôi sẽ bắt ngươi, biển,
chúng tôi sẽ bắt ngươi, đất,
làm nhiều phép lạ,
bởi vì ngay trong chúng tôi,
trong sự phấn đấu,
là cá, là bánh mì,
là những phép lạ.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé