Biết làm gì đây trước sự lặng im
hỡi tảng đá kia có hình gương mặt
khi gương mặt ta cất tiếng gọi tìm

Không, chẳng làm gì được đâu
đời sẽ đọc ta vanh vách
bởi đời đã thuộc lòng ta:
nếu ta quên cái vĩnh hằng
thì vĩnh hằng kia vẫn biết
vẫn có tấm gương canh chừng mọi việc

Cái bàn tay tôi âm thầm
đi tìm bập bùng ngọn lửa
Nhưng ngọn lửa vẫn vang âm
trong nỗi lưu đày im lặng
Im lặng của những cánh buồm
ban mai đậu trên bến cảng
im lặng của những buổi chiều
nơi biển khơi đang trải sóng
nơi bầu trời rộng mênh mang
dang tay ôm choàng vô tận
Im lặng của trang giấy trắng
nơi những chữ viết đầu tiên
đang hiến traon nhau thế đấy
chúng vuốt ve và cầm lấy
bàn tay của tôi


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)