Những bờ môi lạnh của đêm
thốt lên một lời
thạch trụ của niềm đau
chẳng có ngôn từ, chỉ là đá tảng
không là đá tảng, chỉ có bóng đêm
tư tưởng bốc hơi
nước toả qua bờ môi tôi mờ đẫm
lời của sự thật
nguyên nhân của sai lầm tôi
Nếu chỉ là cái chết thì chỉ xuyên qua nó tôi mới thực sống
Nếu là niềm cô liêu thì vì nó tôi thốt nên lời
Là ký ức thì tôi quên tất cả
Dù chẳng thể hiểu được nó tôi ký thác tôi cho nó
Làm sao hiểu cuộc sống chính mình
Làm sao quên mọi điều đã biết
Thời gian với đôi con ngươi khép hờ
nhìn thấy chúng ta, và để chúng ta thấy nó.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé