Con ngựa trắng trên cánh đồng đêm tối
Gió rú gào, mương xói cuộn âm u
Ngọn đèn tỏ trong nếp nhà khuất nẻo
Soi một quầng trong màn tối trời thu

Những vũng nước băng giá dần lấp loáng
"Thì ghé vào, - nghĩ bụng - thử cầu may?"
Chủ nhân nhìn, rít thuốc, nghe rõ chuyện
- Cứ tự nhiên! - Đáp gọn chỉ bấy lời

Rồi trở về chỗ nằm trong góc tối
Và đăm đăm cứ nhìn mãi không thôi
Những vạt cỏ bạc màu sau cửa sổ
Không một lời thêm nữa... không một lời

Có các cố làng quê ta vậy đó
Dường bỗng dưng quên tiếng nói trên đời
Anh đem chuyện mua vui ra kể lể
Cứ lặng thinh, lên nắp bếp nằm ngơi

Tôi biết rõ, sáng mai tôi được thức
Bằng một lời thường nhật ngắn ngủi thôi
Khi tôi hỏi: Phải trả bao nhiêu nhỉ?
- Cũng chẳng hay! - đáp lại bấy nhiêu lời

Và trở về chỗ nằm trong góc tối
Và đăm đăm nhìn mãi không thôi
Những vạt cỏ bạc màu sau cửa sổ
Không một lời thêm nữa... không một lời!

Tôi ngủ lại! Nhá nhem trời tối sáng
Yên lòng tôi niềm yên tĩnh hoang sơ
Chỉ quả lắc đồng hồ nghe lặng lặng
Trên mặt tường cứ se sẽ đung đưa

Chỉ đôi lúc trên bến phà sông nước
Nơi bồng bềnh vàng nổi chiếc phao tiêu
Con ngựa trắng trên cánh đồng đêm tối
Bỗng ngẩng đầu, tiếng hí vọng về đâu...


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)