Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại
Từ khoá: chiến tranh (303)

Đăng bởi tôn tiền tử vào 10/11/2019 00:12

Báo Tin Sớm số thứ hai 4-9,
Đăng một tin ở ấp Tân Sanh,
Một hài nhi lai Mẽo sơ sanh,
Bị vứt bỏ, trôi bập bềnh trên sông rạch.
Tội xác bé máu me chưa sạch,
Một đùm nhau chưa cắt, dính tùm lum!
Đồng bào ta trông thấy xót thương giùm,
Vớt xác bé đem trao cùng bệnh viện.
Rồi bác sĩ khám nghiệm.
Rồi cảnh sát truy tầm.
Ai người mẹ nhẫn tâm làm tội ác?
Riêng Diệu Huyền nghĩ: mấy ông Cảnh sát
Truy tầm ai? Lục soát kiếm đâu ra?
Hỏi biết ai nhân chứng trước quan toà?
Chiến tranh đó mới chính là thủ phạm.

Nói ra, càng hôi hám,
Việt Nam có chán vạn đứa con lai?
Hăm mấy năm chinh chiến quá lâu dài,
Muôn, ức, triệu, trẻ lạc loài, vô tổ quốc!
Nào lai Mỹ, lai Phi, lai Tàu, lai Úc,
Lai Đại Hàn, lai Thái, lúc nhúc lai… và lai.
Đứa mũi cao, đứa mũi xẹp,
Đứa mình ngắn, đứa mình dài,
Đứa tóc đỏ lai rai,
Đứa tóc quăn xoây xoấy;
Đứa trắng nõn trắng non,
Đứa đen thui như củi cháy!
Đứa oe oe dưới mái tôn.
Đứa rơi rớt trong cầu thang máy.
Muôn, ức, vạn, đứa hài nhi ấy,
Khắp nước Nam từ vĩ tuyến 17 đến Cà Mau,
Dân quốc tế đủ các sắc, các màu,
Mượn đất Việt để chôn nhau cắt rún,
Chúng đang sống hàng bà làng, hổ lốn,
Vì Chiến tranh, cha của chúng, là tên.
Và Chiến tranh là thủ phạm, cho nên…
“Thôi, bỏ đi tám” nói càng thêm tức giận!…


Đăng trên Tạp chí Phổ thông số 200, ngày 1-10-1967.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]