không còn nghe thấy những khúc hát vui nơi những ngọn gió thổi về khi đêm chưa hết. hoa trái buổi chiều hôm khao khát niềm âu yếm của lũ ong hút mật về muộn. hằng đêm tôi vẫn nhìn thấy em ném những ý tưởng cô độc lên bầu trời [niềm cô độc vẫn như một thuộc tính của tồn tại] chẳng lẽ thế giới là thứ lâu đài cổ kính để con người cứ chui ra chui vào những giấc mơ không có khúc cuối. tôi biết em cũng như tôi đang trong cuộc hành trình đi tìm cái có thể. em hãy cứ khóc. hãy cứ cười. khi có thể