một đêm trắng nằm dài đợi nắng
gió hư vô thổi đến hư vô
vỡ toang một xác lá khô
dịu rơi rơi dịu dần khô khô dần

màn đêm đó lạnh lùng đợi chết
thét gào gầm rên trong lặng câm
buốt ngân như phím dương cầm
ngón tay nào đã âm thầm miết lên

vì sao cứ nằm dài đợi mãi
nhìn lên tay bỗng thấy mắt nhạt nhòa
nhớ không buổi sáng dần qua
đợi hoài đêm đến dịu xoa vết sầu?


(2001)