75.00
Đăng ngày 03/09/2016 19:00, số lượt xem: 390

Anh trở về nơi phố cũ ngày xưa
Cơn gió heo may, giọt mưa chiều run rẩy
Em đâu rồi, anh tìm hoài không thấy,
Quanh anh rơi đầy ngàn xác lá mùa thu

Căn nhà xưa trầm bổng tiếng chim gù
Hàng cây vi vu chào anh hay vẫy gió
Lớp bụi mờ phủ lên ô cửa nhỏ...
Em đâu rồi, còn có đợi anh không?

Cảm xúc buồn chợt lạc giữa mênh mông
Nỗi cồn cào như trong lòng đang có bão
Mưa vô tình cứ rơi đều, ướt áo
Anh nghẹn ngào, tim thổn thức, cạnh thềm rêu.

Lá ngoài kia mỗi lúc lại rơi nhiều
Anh khẽ khàng chôn chân nơi bậu cửa
Giờ mới hay em đã không còn nữa...
Đã đi rồi... trong chiều ấy, vàng phai...

Có phải vì em mòn mỏi tháng năm dài
Còn anh miệt mài, nơi phương trời vô định
Em dỗi hờn, ôm nỗi sầu khép kín
Trốn anh rồi, vào thế giới nghìn thu...?

Nhưng anh đâu quên ngày hai đứa tạ từ
Vạn nẻo phong sương vẫn vọng về phố cũ
Khắc khoải tim anh từng lời em nhắn nhủ
Đi nhớ quay về... phố cũ đợi anh.

Anh đã về, mùa thổn thức vây quanh,
Không còn có em phố xưa đau buồn lắm
Làm sao thấy em trong ngàn thu thăm thẳm
Lá dẫu rơi đầy, đâu che lấp nổi... Cô đơn!

Tiền Giang 01/09/2016