Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Nguyễn Quý Tân
Đăng bởi Phụng Hà vào 17/07/2010 00:11
Nhân sinh thiên địa gian,
Hốt như lữ hành khách.
Có bao lăm ba vạn sáu nghìn ngày.
Nợ phong trần trót đã ăn vay,
Phải trang giả mới là tay chí khí.
Đã trót nhắp say mùi thế vị,
Phải tìm phương tỉnh thuốc phồn hoa.
Kiếp phù sinh thấm thoát bỗng nên già,
Thời tuyết nguyệt phong hoa cho phỉ chí.
Hỏi những khách tang bồng hồ thỉ,
Chốn lâm tuyền thành thị mấy tri âm.
Trăm năm luống những cười thầm.
Chữ Hán: 人生天地間,忽如旅行客. Nghĩa: Người ta ở trong trời đất, thoáng như khách đi đường. |
Có bản chép là “phong lưu”. |
Có bản chép là “phỉ chí”. |
Mùi đời. |
Ví cành thành thị và đời người lúc còn tuổi trẻ. |
Kiếp sống nổi trên mặt nước. |
Cung bằng gỗ dâu, tên bằng cỏ bồng, ý nói làm trai lấy cung tên làm sự nghiệp. |
Chốn rừng núi, chỗ thành thị, dễ mấy người biết mình. |