15.00
Đăng ngày 30/05/2025 22:27, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Nguyễn Ngọc Linh - Nguyễn Thiên Thành vào 07/06/2025 21:38, số lượt xem: 169

Ta ngồi đối diện chính mình,
Như một cuộc hẹn giữa hai bản ngã.
Một phía khô khốc thời gian,
Một phía dạt dào như sóng trỗi.

Những ngày tháng cũ trườn qua ký ức,
Kể lể những vết thương không lời.
Ta học cách vá lại đời mình,
Từ những đường chỉ thô ráp nhất.

Đã có lúc tưởng chừng vỡ nát,
Bởi gánh nặng hoài nghi và thất vọng.
Nhưng ánh bình minh vẫn ngoan cường,
Chọc thủng bóng tối trên lối ta đi.

Ta tự hỏi: hạnh phúc là gì?
Là tiếng cười hay những khoảng lặng?
Là tình yêu hay sự buông bỏ?
Hay chỉ là một lần dám sống cho mình?

Thế giới vẫn xoay trong vòng hỗn độn,
Những giá trị đổi thay, như mùa lá rụng.
Ta giữ lại gì giữa dòng chảy ấy?
Một chút niềm tin, một chút yêu thương.

Người đời nói ta đã già dặn,
Nhưng trong ta vẫn là đứa trẻ mộng mơ.
Đứa trẻ ấy không ngừng đi tìm,
Một bầu trời xanh, giữa muôn vàn bụi đỏ.

Tự tình này chẳng để ai nghe,
Chỉ để ta thấy rõ lòng mình.
Dẫu ngày mai, đời thêm giông bão,
Ta vẫn là ta – bình thản, kiêu hãnh, và đi.

5/1/2025