Thơ thành viên » Nguyễn Ngọc Linh - Nguyễn Thiên Thành » Trang thơ cá nhân » Hoa cúc trên đồi cỏ xanh
Tự mình đứng giữa chiều hoang,
Nghe gió rít như vỡ ngang mảnh đời.
Bàn chân bước, cát mềm rơi,
Thời gian vương lại, một trời suy tư.
Tự mình ngắm bóng trời mờ,
Thấy trong sâu thẳm bao giờ là ta?
Cuộc đời, lắm bận xót xa,
Nhưng ai dám nói nhạt nhoà hy sinh?
Tự mình khâu vết đau mình,
Bằng niềm tin mỏng, bằng tình chẳng vơi.
Những điều chẳng thể ngỏ lời,
Hoá thành ánh mắt, rạng ngời sáng trong.
Tự mình xé gió ngược dòng,
Để nghe sóng cả vỗ lòng cứng thêm.
Dẫu đời muôn ngả bon chen,
Vẫn là ta đó, vững bền dấn thân.
Tự mình là một mùa xuân,
Đợi mai nở rộ, quên dần buốt đau.
Những ngày nắng đổ trên đầu,
Hoá thành ánh sáng nhiệm màu, tự thân.