1984.38
Nước: Việt Nam (Hiện đại)
1717 bài thơ, 131 bài dịch
4 bình luận
7 người thích
Tạo ngày 13/11/2008 09:53 bởi Vanachi, đã sửa 1 lần, lần cuối ngày 28/12/2018 06:26 bởi tôn tiền tử
Nguyễn Lãm Thắng sinh ngày 14/8/1973, quê tại làng Tịnh Đông Tây (Hà Dục), xã Đại Lãnh, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam, tốt nghiệp cử nhân văn - hoạ Trường ĐH Sư phạm Huế năm 1998, là giảng viên Khoa Ngữ văn Trường ĐH Sư phạm Huế, hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế, trưởng Gia đình Áo trắng Huế. Ngoài sử dụng tên Nguyễn Lãm Thắng làm bút danh, anh còn có các bút danh danh khác là Lãm Thắng, Lam Thuỵ và các bút danh viết cho thiếu nhi: Nguyễn Trần Bảo Nghi, Du Lãm, Nhật Quang...

Giải thưởng:
- Giải thưởng báo Mực tím (Gửi tới yêu thương) năm 2003
- Giải thưởng Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế 2007

Có thơ đăng ở nhiều tạp chí trung ương và địa phương: Kiến thức ngày nay, Nhân dân, Sông Hương, Tuổi trẻ, Tài hoa trẻ, Áo trắng, Nữ sinh,…

 

  1. Bé đã hiểu
  2. Biển báo
  3. Bóng máu
  4. Bóng trăng kinh thành
  5. Bốn mùa mơ ước
  6. Buổi sớm của bà
  7. Bức tranh của em
  8. Bước gió
  9. Cà phê xanh
  10. Cái nhớ
  11. Câu lạc bộ Cây Cọ Nhí
  12. Cây sông
  13. Cháu hỏi
  14. Chạy qua miền ảo giác
  15. Chiếc ô
  16. Chiều Hương giang
  17. Chiều thu mưa
  18. Chổi quét nhà
  19. Có chi mô nà!
    1
  20. Cổ tích nước mắt
  21. Cúc hoạ mi
  22. Cún con và chó tượng
  23. Cún nghịch
  24. Cửa sổ
  25. Dáng chiều
  26. Dáng chiều
  27. Đất và bàn tay nặn gốm
  28. Đêm ca dao
  29. Đoản khúc thu
  30. Đọc thơ chú
  31. Độc thoại
  32. Đôi tay ba mẹ
  33. Đu quay
  34. Em về thăm đảo Hòn Chùa
  35. Em vui đến trường
  36. Gà gáy giữa chiều nắng quái
  37. Giỏ rác
  38. Giọt mồ hôi
  39. Hoa súng
  40. Hội An phố thơm
  41. Hội chợ xuân
  42. Kẽ hở
  43. Khung trời chớm hạ
  44. Long lanh
  45. Lời bố dặn
  46. Lời của tiếng đêm
  47. Lời hứa
  48. Lợn đất
  49. Mẹ dừa
  50. Mèo và chó
  51. Một khoảng trời đã mất
  52. Một lần thôi em
  53. Một lối rẽ nào đây?
  54. Mùa thu đã quên tôi rồi
  55. Mùa thu tự sát
  56. Mùa xuân em yêu
  57. Mưa từ chiều tới tối
  58. Mừng chị vàng mơ
  59. Ngôi sao nhỏ
  60. Ngựa gối
  61. Ngược nắng
  62. Người đàn bà điên loạn
  63. Như cơn mưa chiều nay
  64. Như cơn mưa chiều nay
  65. Nối một vòng tay
  66. Nơi cất giáu tiếng khóc
  67. Quả lựu
  68. Quả mẹ
  69. Qua vườn hoa
  70. Quạt trần
  71. Rất thu
  72. Rễ cây
  73. Rừng xuân mai
  74. Sân trường xanh
  75. Tạm biệt lớp 5
  76. Tay bà
  77. Thế giới trong em
  78. Thơ tặng độc giả nhí Văn Tuổi Thơ
  79. Tiếng ve
  80. Tinh khôi mùa xuân
  81. Tình như lá khô
  82. Trong khu rừng man trá
  83. Tự cảm
  84. Uyển khúc thu
  85. Võng đưa
  86. Vườn hoa nhỏ
  87. Xuân về trong nắng

1008 bài thơ thiếu nhi

Bản thân

Bè bạn - trò chơi

Các hiện tượng thiên nhiên

Đồng dao

Gia đình - người thân

Giao thông

Mùa đông

Mùa hè

Mùa thu

Mùa xuân

Nghề nghiệp

Ngụ ngôn

Quê hương - đất nước

Thầy cô - trường lớp

Thế giới động vật

Thế giới thực vật

Truyện thơ

Vật dụng trong gia đình

Buổi sáng tự do

Chạp qua sông vắng

Cho đời biếc xanh

Đường xưa

Entry tình yêu

Gió xao xác khúc điêu linh trên ngàn

  1. 12:38 AM 01/01/2017
  2. Bên góc thành cũ
  3. Bi chừ vẫn Huế
  4. Bi chừ xa xăm
  5. Biển thức
  6. Bóng đêm
  7. Buổi sáng bên hè
  8. Buổi sáng trong rừng cũ
  9. Buổi trưa ở làng
  10. Buồn đem xương thịt phơi bày
  11. Chào ngày cũ
  12. Chiều qua xóm cũ
  13. Chới với 2
  14. Con đường máu
  15. Cuối mùa
  16. Dưới rặng tre
  17. Đang về chỗ nớ
  18. Đếm
  19. Đêm lộn ngược
  20. Đêm nóng
  21. Đợi mong
  22. Em non em nước, ta về
  23. Gặp cô hàng xóm bồng con so
  24. Gió xao xác khúc điêu linh lên ngàn
  25. Giữa miền sương đục
  26. Hoàng hôn có tiếng chim kêu lẻ
  27. Hỏi nhà ta đâu?
  28. Khi bà xã mang bầu
  29. Khi em nằm mớ
  30. Khóc chi cho mệt
  31. Lời một bài thơ sắp chết
  32. Màu khói cũ
  33. Móc ruột đêm
  34. Mỏi gót dã tràng
  35. Một dòng
  36. Một mình ngồi nghe mùi nhang rất thơm trong đêm
  37. Một ngày rứa đó
  38. Mùa thu bỏng rát
  39. Mùi bể dâu
  40. Mưa Hà Khê
  41. Mưa mù như nhang khói
  42. Nằm
  43. Nằm nghe khuya rớt
  44. Nằm nghe máu rụng
  45. Nằm nghe máu thở
  46. Nắng quê nghèo
  47. Ngày và đêm
  48. Nghe không khí lạnh
  49. Ngó mà bưa
  50. Như cơn mưa đêm nay
  51. Nỗi đau có thấu đất trời?
  52. Nửa đêm đau răng không ngủ được
  53. Nửa đêm nói chuyện với chú ve bay vào phòng sách
  54. Nửa đêm, dừng chân bên bãi tha ma, ngó trăng
  55. Qua lối cỏ tranh
  56. Rứa mới biết
  57. Ta thở đại bên góc trời đã xước
  58. Tết quê
  59. Thắp nhang tiễn bạn
  60. Thần kinh xao xác ngô đồng
  61. Tiếng ho ngày bão
  62. Tình quê
  63. Tôi đã nghe nắng chiều lội qua sông
  64. Tôi ngồi xỉa cái phận tôi
  65. Tôi về giữa phố đêm nay
  66. Trần gian chật quá!
  67. Trong cơn đau này
  68. Trở qua trở lại
  69. Trời chưa chịu sáng
  70. Trưa qua ngõ cụt
  71. Ừ thì em cứ đi
  72. Vô thường màu nắng
  73. Vỗ về hột bụi

Hành trình tiếng vọng

Hất một tiếng cười

Họng đêm (2012)

Phần 1: Ngát tận

Phần 2: Tiếng ho rừng

Phần 3: Nhấn phím buồn

  1. A Sầu
  2. Ác mộng
  3. Âm thanh ngày
  4. Âm thanh trước tiếng gà gáy
  5. Bài hát buồn của loài chim tổ rách
  6. Bóc một lớp da xù xì trên cây cổ thụ
    1
  7. Bong bóng trôi lẩn quẩn phía góc trời không chân
  8. Bơ vơ lạnh đến rùng mình
  9. Cái chết & sự thật
  10. Cái mặt [trời] méo xệch chui qua con hẻm ngập rác
  11. Cám dỗ
  12. Câu nói của kẻ đang chết
  13. Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng
  14. Chạy ngược từ ngã ba Ái Nghĩa
  15. Chợt nghĩ giữa hoàng hôn
  16. Chúng ta nói về chúng ta
  17. Có thể nói nhiều về điều không thể nói
  18. Con rắn bò dưới chân
  19. Cơn gió lạc dưới vòm trời đen như sông Tô
  20. Dời mộ
  21. Đã nhốt trong nhau niềm đau
  22. Đêm cô hồn
  23. Đêm tắc kè đọc Tr. Sơn
  24. Đò Ba Bến
  25. Đỏ kinh
  26. Em lỡ tay cầm chùm chìa khoá
  27. Gặp hai cái chết đầu năm
  28. Khe Ráy
  29. Ký hoạ phố
  30. Lạc
  31. Lật thớ đất cày trên cánh đồng máu ứ
  32. Một chiều nắng xế miền Trung
  33. Một chùm ngôn ngữ cho chuỗi ngày đã mất
  34. Một ngày cuối tháng bảy hai lẻ chín
  35. Mở và khép
  36. Mù mê
  37. Mùa hạ gay nồng
  38. Mười bốn tháng tám một chín bảy ba
  39. Ngày rất gần và loài người còn xa lắm
  40. Nghĩa trang
  41. Ngồi bệt trên lá thông khô
  42. Nhà thơ là con kiến nhỏ
  43. Nhấn phím buồn
  44. Nhớ cái chết của thằng bạn đào vàng năm cũ
  45. Những bức tranh uất
  46. Những đám mây xám
  47. Những linh hồn trôi
  48. Nói chuyện với người bạn già xa nửa vòng trái đất
  49. Phim ma
  50. Rốt cục cũng là máu thôi
  51. Sẽ quên một cuộc tình
  52. Sự trở về
  53. Thái hư lảo đảo
  54. Thấy lạnh trong hồn
  55. Thêm một ngày kết tủa
  56. Thời gian nhắm mắt
  57. Tìm một vạt đất làm một ngôi mộ gió
  58. Tôi nghe phía đầu nguồn
  59. Trong một mâm cơm
  60. Trung du
  61. Trước biển
  62. Trước biển Vũng Tàu
  63. Từng cơn đau thắt ruột
  64. Ừ ừ! Té ra là vậy!
    1
  65. Vết đau dai dẳng
  66. Vết sẹo của nỗi buồn chái bếp
  67. Viết cho người đàn bà tê liệt!

Hồn nhiên áo trắng

Khát xưa

Lục bát tứ tuyệt

  1. Ác mộng dài
  2. An ủi
  3. Ảnh động
  4. Ăn ở ra răng hổng biết
  5. Âm
  6. Ấy chết
  7. Bày đặt
  8. Bên cánh rừng khuya
  9. Bên tê bên ni
  10. Bệnh
  11. Bóng
  12. Bóng đèn điện trong lồng chim
  13. Bóng đèn trong lồng chim
  14. Bóng trưa
  15. Bốn mùa
  16. Bụi
  17. Buổi chiều bên những ngôi mộ hoang
  18. Buồn không hở núi?
  19. Buồn như
  20. Cảm giác
  21. Câm
  22. Chảnh
  23. Chắp tay
  24. Chết
  25. Chí
  26. Chiều cuối năm nhớ mẹ
  27. Chiều nghiêng
  28. Chiều thu nghe tiếng chim cu
  29. Chiều trung du
  30. Co
  31. Có cái chi trong cổ họng
  32. Cõi lặng
  33. Cõi tạm
  34. Cõi yêu
  35. Con gà hắn gáy
  36. Cõng
  37. Cơn cớ gì?
  38. Của choa
  39. Cũng vừa
  40. Delete
  41. Duyên
  42. Đã yêu
  43. Đầu năm lên núi
  44. Đêm qua nghĩa địa
  45. Điên
  46. Đón năm mới hai lẻ tư
  47. Đợi
  48. Đời chi lạ!
  49. Đùn
  50. Gánh đám
  51. Gấp
  52. Gió 2
  53. Gió nát
  54. Giọt lắng
  55. Gợi
  56. Hai ba bốn chín
  57. Hẹn
  58. Hẹn mùa sau
  59. Hoá
  60. Hỏi bàn chân cũ
  61. Hỏi người dưới mộ
  62. Hỏi sông
  63. Hổng có chi
  64. Huề
  65. Khép mở
  66. Lạnh
  67. Lắc
  68. Lấp
  69. Leo
  70. Lệnh
  71. Máu đêm
  72. Màu sương trắng
  73. Mắt rưng rưng
  74. Mắt sương
  75. Mất chìa
  76. Mệt
  77. Mộng
  78. Mộng tưởng
  79. Một chùm hoa rét nở trên tay
  80. Một vòng rục rịch
  81. Mờ
  82. Mù 2
  83. Mục tiêu
  84. Mưa dộng trên nguồn
  85. Mưa giêng
  86. Nằm chộ
  87. Nằm nghe mưa bão
  88. Nấc
  89. Ngày về
  90. Ngậm
  91. Ngậm mưa
  92. Nghe
  93. Nghe bắt mệt
  94. Nghe mùi khoai nướng
  95. Nghe tiếng còi tàu
  96. Nghẹn
  97. Nghiệm
  98. Nghiêng nghiêng chiếc lá
  99. Ngó
  100. Ngỏ
  101. Ngó thôi cũng gọi rằng yêu
  102. Ngó xa xăm lại thấy mình xa xăm
  103. Nhạt
  104. Nhặt máu mùa xuân
  105. Nhập
  106. Nhoà
  107. Nhói
  108. Nhớ em
  109. Nhớ mùi nước đái
  110. Nhú
  111. Những ngày tháng tư
  112. Niệm
  113. Nói chung là
  114. Nói phét
  115. Nói rất nhỏ nhẹ với người con gái
  116. Nỗi buồn
  117. Phai
  118. Phất
  119. Qua cầu Ái Nghĩa
  120. Quên
  121. Rất tự nhiên
  122. Rớt
  123. Rụng xuống môi sầu nước mắt cay
  124. Rứa hả?
  125. Rứa là
  126. Sủa
  127. Sủa 2
  128. Sưởi
  129. Sương khuya
  130. Tán
  131. Tan
  132. Tha ma giữa ngọ
  133. Thấy
  134. Thói
  135. Thói quen
  136. Thời gian rớt
  137. Tiếc
  138. Tiễn
  139. Tiếng trưa
  140. Tìm
  141. Toạt
  142. Trăng bạc
  143. Trăng sống lại
  144. Trễ tàu
  145. Trên cầu sương khói
  146. Trong giấc mưa khuya
  147. Trong ruột mình có cơn mưa
  148. Trước mộ
  149. Tự nhiên
  150. Tự nhủ
  151. Tượng Sơn
  152. Ui cha! tội hè!
  153. Uống Làng Chuồn ở Hắc Mộc Nhai
  154. Úp mặt vào tường
  155. Ừ thôi mùa thu
  156. Vắng em
  157. Vết thương dịu dàng
  158. Vội mà không vội
  159. Vợ
  160. Xạo
  161. Xế
  162. Xịu lơ
  163. Xuân đuối đơ
  164. Xuỵt

Những bài thơ ngắn

  1. Amen
  2. Anh đưa tay mò con ốc bươu trong hang
  3. Ánh mắt
  4. Anh phân biệt
  5. Anh ta châm điện
  6. Anh thích trà sữa
  7. Áo mưa mỏng
  8. Ao sen cuối mùa
  9. Áo sờn đẫm mồ hôi
  10. Ăn một miếng cơm
  11. Ấy bỏ cả tiếng đồng hồ
  12. Ấy chỉ thích trẻ con cười hồn nhiên với mình
  13. Bão quật
  14. Bầu trời không đáy
  15. Bên bờ sông
  16. Bên này và bên kia
  17. Bên ngoài và bên trong
  18. Bi kịch
  19. Bò gặm cỏ xanh
  20. Bóng đèn đường sáng trong đêm rồi tắt
  21. Bông lúa nặng hạt
  22. Bụi đỏ làm nhoè dần bóng chị trên ruộng nắng
  23. Cái bóng nặng gấp mấy lần thân xác
  24. Cái đầu với nhiều kiểu tóc
  25. Cái gạt tàn thuốc là cái tiểu sành
  26. Cái gì nghiêng?
  27. Canh rau dền rỏ máu
  28. Căn phòng trọ
  29. Cắt từng phần thể xác
  30. Cậu bé mua vé số
  31. Câu nói của đứa bé mồ côi
  32. Cây bàng trơ trụi
  33. Cây thảo nhơn
  34. Cha chết
  35. Cha nằm viện
  36. Cháo nhuyễn tâm linh
  37. Cháy vào mắt xanh
  38. Chăn nệm ấm áp
  39. Chấm hết hoặc dừng tại đây
  40. Chỉ trong đêm tối
  41. Chiếc bỉm hút nước đái con trẻ
  42. Chiếc lồng bàn
  43. Chiều lệch mắt nâu
  44. Chùm mây quằn quại
  45. Chuyến xe băng đêm lạnh
  46. Có khói bếp có bồ hóng
  47. Con ạ!
  48. Con chim sâu bé bỏng réo gọi bình minh
  49. Con đang nhoẻn miệng cười
  50. Con đường mòn bên mé đồi
  51. Con gà gáy gọi sáng
  52. Con tôi khóc vì cái đọt cây khế đã héo
  53. Cơn gió xoáy
  54. Cơn lũ đã qua
  55. Cơn mưa khuya đen đủi
  56. Dây bí
  57. Dòng sông đục ngầu
  58. Dòng sông kín sương chiều
  59. Đài phát thanh vang ở các góc phố
  60. Đất trời còn mưa gió nhiều
  61. Đêm hút gió
  62. Đêm qua mưa rào
  63. Đôi tay choàng sóng biển
  64. Đồng tiền còn sót lại trong túi
  65. Đừng đem trái tim ra doạ những giọt máu
  66. Đừng rơi vội hỡi chiếc lá
  67. Đừng tự trách mình
  68. Đường lên dốc núi
  69. Em í a điệu luân vũ
  70. Giã từ lỗ
  71. Giấc mơ hoá điên bay lên nóc nhà rách
  72. Giấc mơ về em điều khiển thân xác tôi
  73. Giật một cú
  74. Gió mùa đông bắc
  75. Giọt sương sẽ tan dần trên cành
  76. Hàng trăm năm trời
  77. Hạt cỏ nâu
  78. Hãy dưỡng rừng
  79. Hiểu
  80. Hoang hoang chiều
  81. Hơi thở
  82. Im lặng nghe thế giới động
  83. Ít nhất có một lần
  84. Khách hàng của nghề bán quan tài
  85. Khi niềm tin đã mất
  86. Khi thấy anh nhổ nước bọt
  87. Khói bếp chui ra vách nứa
  88. Không ai thèm nghe lời yêu thương và thù hận
  89. Không một ánh đèn
  90. Khuya đè lên thân xác tôi
  91. Kỳ đài sừng sững
  92. Lá rụng lấp con đường
  93. Lạm dụng trò chơi ngôn ngữ
  94. Lắng tiếng chuông
  95. Lấy móng chân khèo móng tay
  96. Lời dặn dò nuốt từng km
  97. Lũ ve quần hội trên tán cây kêu từ sáng đến tối
  98. Lửa trong nấm mộ
  99. Mặt đất
  100. Mấy câu thơ lép
  101. Mẹ gà đã bị con người ăn cắp hết trứng
  102. Miệng giếng cũ đã bịt kín
  103. Miếng ngon
  104. Móng vuốt tàn khốc
  105. Một câu thơ ngắn
  106. Một lần tôi nói yêu em
  107. Mưa tạt vào giấc ngủ
    1
  108. Nắng đã chen trên lá rừng
  109. Nắng đổ rát lưng tháp
  110. Nắng sôi trên mặt đường
  111. Nén nhang cháy
  112. Ngày cũ giống ngày mới
  113. Ngày ngắn đêm dài
  114. Ngày xưa con người sợ cọp dữ ăn thịt
  115. Ngậm lý thuyết cũ
  116. Ngọn trăng lên
  117. Ngôi mộ cũ
  118. Ngôi mộ lặng thinh
  119. Người phu oằn vai
  120. Người ta dựng mái nhà mới hoành tráng cho tấm bia mòn hết chữ
  121. Người ta thích trời nắng
  122. Nhảy dây
  123. Nhện ạ! Mi thật giỏi!
  124. Những bàn tay
  125. Những con kiến già khụ
  126. Những cồn cào gió
  127. Những dòng chữ tượng hình trên bia tiến sĩ
  128. Những lẵng hoa rực rỡ
  129. Những măng tre bụ bẩm
  130. Những mùa gặt đã qua
  131. Những ngọn lửa cọ mình
  132. Những sợi tóc
  133. Những tán lá trên đầu
  134. Những tàu lá chuối
  135. Những toà tháp nát dần theo tuế nguyệt
  136. Những viên gạch móc từ ngôi nhà vừa đập xong
  137. Rơm thành tro
  138. Sa mạc trắng
  139. Sao tôi là con người như thế?
  140. Sâu răng
  141. Sẽ không bao giờ thấy những giọt máu trong đêm tối mịt
  142. Sông Hương đẹp và thơ
  143. Sự cấm kỵ
  144. Sự cô đơn là âm thanh rất xa
  145. Sự hấp hối
  146. Tấm gương soi mặt mình
  147. Thành phố chen chúc
  148. Thắp lên một nén nhang thơm
  149. Thân cây chuối bị chặt một nửa đã khô những bẹ
  150. Thời gian trong chảo dầu
  151. Thơr trong mắt của anh đấy
  152. Tiễn bạn lên ga Huế
    1
  153. Tiếng bước chân lê không hở mặt đất
  154. Tiếng cười nuôi ai?
  155. Tiếng khóc chào đời
  156. Tiếng mưa đêm giã nát mái tranh
  157. Tiếng sấm sét
  158. Tóc đùa nên tóc rối
  159. Tôi mở cửa chiếc tủ lạnh cũ
  160. Tôi nói về cái chết
  161. Tôi yêu sự lặng câm
  162. Trái đất xoay
  163. Trang báo quá tải
  164. Trên con đường cũ
  165. Trên hành trình làm người
  166. Trên triền đê
  167. Trong góc hồn tôi
  168. Trong kẽ tường mục
  169. Trước di sản
  170. Từng giọt mồ hôi
  171. Tượng câm lặng
  172. Vẽ trên võ não
  173. Xác chết một người đàn ông
  174. Xem thư pháp
  175. Xoá đi một tin nhắn và quên

Những khúc sông buồn trong cõi chết

Nứt ra từng vết máu

Thức dậy sau cơn bão

Thương hoài thương huỷ

  1. Á đù!
  2. Bất chợt gặp giữa đường
  3. Bét con mắt
  4. Bên ngõ phế thành
  5. Bệnh lý
  6. Buổi sáng đông cứng
  7. Cà dái dê
    1
  8. Câu kinh rong chơi
  9. Chạm mưa mà nhớ
  10. Chán thiệt luôn
  11. Chiếc răng hỏng
  12. Chiều cuối năm, Huế mưa, nhậu một mình
    1
  13. Chiều đông đầy gió
  14. Chiều lạnh
  15. Chiều rỗng
  16. Chiều trên non nước cũ
  17. Cho những ngày đông lạnh
  18. Choáng
  19. Con chim đen hót bên dòng sông đỏ
  20. Con đường mòn
  21. Cô hồn tháng bảy
  22. Cởi áo quần ra lại gặp mình
  23. Dế kêu đêm, nhớ Việt
  24. Dốc lạnh
  25. Đã chết trong lòng một giấc mơ
  26. Đêm loạn
  27. Đêm mưa
  28. Đêm nghe mưa dội trong não bộ
  29. Đò Cồn
  30. Độc ẩm
  31. Đôi lúc nghĩ
  32. Em cứ ra tay em sẽ biết
  33. Gặp ma
  34. Gửi mùa xuân Hà Nội
  35. Hãy đọc từ dưới lên trên nhé!
  36. Hụt hơi
  37. Không nhời
  38. Khuya trắng
  39. Ký ức tuổi thơ
  40. Lạnh đêm
  41. Lẩn trong mưa Huế
  42. Lâu rồi gặp lại
  43. Lỡ tay
  44. Lời trái tim khô
  45. Mai Xá
  46. Màu mưa đêm
    2
  47. Mây mù khuất đỉnh Thương Sơn
  48. Mệt rồi đổi chỗ cho nhau
  49. Miệt mài sương rụng
  50. Mộ khúc
  51. Mộng ảo
  52. Mộng trắng
  53. Một đêm cố quận
  54. Một ngày của mẹ
  55. Một ngày cuối tháng tư
  56. Mùa đông nhạt nhoà
  57. Mùa tóc úa
  58. Mưa bão Huế
  59. Mưa dồn xuống làng
  60. Mưa đêm ở Vĩnh Điềm Trung
  61. Nắng cùng cực
  62. Ngã ba sông
  63. Ngày cuối năm ở nhà một mình
  64. Ngày hè nhắm mắt
  65. Ngó ngang mùa cũ
  66. Ngó trăng méo xẹo
  67. Ngoảnh lại
  68. Ngồ ngộ
  69. Người ơi đừng buồn chi thêm đau
  70. Nhánh sầu bên sông Bạch Yến
  71. Nhện hỡi!
  72. Nhớ màu áo cũ
  73. Nói chuyện với muỗi
  74. Nóng dữ hè!
  75. Nỗi riêng
  76. Nửa đêm
  77. Qua nương sắn cũ
  78. Quê cũ
  79. Rất là khó chịu
  80. Rừng cháy
  81. Rượu khuya Vĩnh Chấp
  82. Sến một phát cho lòng thêm thơm ngát
  83. Sợi duyên
  84. Tau hỏi mi
  85. Tận cùng nỗi nhớ
  86. Tây Ninh dạ hành
  87. Thạch Bàn khê
  88. Thì hai đứa động viên nhau
  89. Thở cho đã
  90. Thơ tặng ta ngày cuối đông
  91. Thương hoài thương huỷ
  92. Tịch lặng
  93. Tiễn sông
  94. Tình nghèo
  95. Tôi ngồi
  96. Trà khuya
  97. Trăng trối
  98. Trên đồi sim chết
  99. Trên vũng bùn non
  100. Trong bóng tối
  101. Trong cơn mê loài thú hoang
  102. Trong màu khói lạnh
  103. Trong màu nhang khói
  104. Trước sau là bụi
  105. Tuổi thơ
  106. Từ bếp lửa nhìn ra
  107. Tự vấn
  108. Tưởng niệm
  109. Uhm!
  110. Uống rượu với Hiền, Dân
  111. Vòng tay muộn
  112. Xao xác
  113. Xuân bất chợt

Tiếng khóc trên đồng

Tiếng nói của những ngón tay cứng khớp

Tôi ngồi xâu những âm thanh lại

  1. Ánh sáng tàu điện ngầm
  2. Bay lên với gió
  3. Bóng chiều tà
  4. Buổi tối rảnh rỗi xem phim ma cà rồng
  5. Bừng giấc
  6. Bước chân con kiến
  7. Cà phê sớm
  8. Cái hũ sành lủng đít
  9. Chia sẻ
  10. Có đám mây ngoài phố đã bước cùng tôi
  11. Con đường duy nhất
  12. Cô đơn
  13. Công việc
  14. Cũng chưa chén hết mùa đông
  15. Cuộc chơi của lửa chưa được sử dụng nhiên liệu máu
  16. Đã nghe mùa đông sờ gáy đêm khuya
  17. Đêm nay những tiếng chuông đã sống dậy
  18. Động viên
  19. Em cào xác mình bằng lưỡi cuốc đớn đau
  20. Gã đàn ông say rượu đứng đái bên đường
  21. Giáo dục
  22. Giọt máu còn tươi trong từng cơn biển thét
  23. Gửi người của hôm nay
  24. Khi trở về bản quán
  25. Lịch sử hiện lên từ xương trắng
  26. Lốc em
  27. Ma sáng
  28. Men tình
  29. Mẹo
  30. Nắng đã tạo ra bóng mát
  31. Ngày buồn
  32. Nguyên tiêu
  33. Những con chim mất trí nhớ
    1
  34. Những dấu phẩy của âu thị phục an
  35. Những giọt nắng
  36. Những giọt xuân
  37. Những hột máu khô vận hành trên bờ huệ niệm
  38. Nói gì? Im lặng thì hơn
  39. Nỗi buồn là dòng máu chảy xiết
  40. Ở vườn trẻ
  41. Rong chơi trong bóng khuya
  42. Rứa mà đêm qua trời mưa ở Huế
  43. Sự trần truồng khép kín
  44. Tất nhiên trong đêm tối những bóng ma đã giấu tiếng thở
  45. Thời gian
  46. Tiếng thở dài
  47. Tôi bóp trái tim mình
  48. Tôi đã thấy sáng nay đoá hoa hồng rụng
  49. Tôi ở tại nơi không phải là nơi tôi ở
  50. Trong thân xác này là những que nhang
  51. Trưa mùng tám Tết nơi đó mùa đang rụng trứng [gà]
  52. Tưởng tượng
  53. Vô tình
  54. Vượt thoát

Từ trong bóng tối

Xướng hoạ thơ Đường

Điệp ngữ tình (2007)

Đầu non cuối bãi (2014)

Giấc mơ buổi sáng (2017)

  1. Ai cũng có công
  2. Anh bù nhìn
    2
  3. Anh dế mèn
    2
  4. Anh xe lu
    2
  5. Âm thanh mùa thu
    2
  6. Bà nội vào bếp
    2
  7. Bà và mẹ
    2
  8. Bác chổi chà
    2
  9. Bài hát cho con
    2
  10. Bài hát thầy dạy
    2
  11. Bài học nho nhỏ
  12. Bài học vỡ lòng
    2
  13. Bản Iều
    2
  14. Bàn tay nhỏ
    2
  15. Bạn trong vườn xanh
  16. Bánh tráng nướng
    2
  17. Bão
    2
  18. Bắt gà
    2
  19. Bậc thềm xưa
    2
  20. Bập bênh
    2
  21. Bé cưng
    2
  22. Bé hát karaoke
  23. Bé hỏi
    2
  24. Bé làm bánh trứng
    2
  25. Bé làm hoạ sĩ
    2
  26. Bé ngoan
    2
  27. Bé tắm biển
    2
  28. Bé và báo Nhi đồng
    2
  29. Bé vẽ
    2
  30. Bê con
    2
  31. Bến sông chiều
    2
  32. Bí mật của thủ môn
    2
  33. Biển gọi bình minh
    2
  34. Biết hợp sức lại
    2
  35. Bốn mùa hoa
    2
  36. Bông hoa trên bãi biển
    2
  37. Buổi sáng quê nội
    2
  38. Búp măng
    2
  39. Bức tranh ban trưa
    2
  40. Bức tranh chiều thu
    2
  41. Bước chân đầu tiên
    2
  42. Bướm xuân
    2
  43. Cái con chìa vôi
    2
  44. Cái nắng đi chơi
    2
  45. Cái trống trường em
    2
    2
  46. Cầm tay mùa thu
    2
  47. Cầu thang
    2
  48. Cây cau
    2
  49. Cây gòn
    2
  50. Cây ngô
    2
  51. Cây xanh
  52. Cây xoan
    2
  53. Chạy thể dục
    2
  54. Chăn trâu
    2
  55. Chậu tắm
    2
  56. Chiếc bàn em học
    2
  57. Chiếc khăn mùa đông
    2
  58. Chiếc mào sứt
    2
  59. Chiều cao nguyên
    2
  60. Chiều đồng nội
    2
  61. Chim sâu tập hót
    2
  62. Cho bé
    2
  63. Cho mùa xuân rực rỡ
    2
  64. Chợ mưa
    2
  65. Chợ xuân
    2
  66. Chơi với sóng
    2
  67. Chớm thu
  68. Chú chim sâu
    2
  69. Chú ở Trường Sa
    2
  70. Chú thợ điện
    2
  71. Chú về phép
    2
  72. Chú vịt con
  73. Chuồn kim
  74. Chuồn kim mắc lưới
  75. Chuyến xe cuối năm
  76. Có một mẹ thôi
    2
  77. Cò ơi!
  78. Con chó bông
  79. Con chuột máy tính
    2
  80. Con cóc
  81. Con đang nghĩ gì?
    2
  82. Con đi ra nắng
    2
  83. Con đường lá me
  84. Con đường mùa đông
    2
  85. Con đường mùa hạ
    2
  86. Con đường thân quen
    2
  87. Con quay
  88. Con suối nhỏ
    2
  89. Cô tập em viết
    2
  90. Của mẹ
  91. Cún con đá bóng
    2
  92. Cún hư
    2
  93. Cùng ông thăm lúa
    2
  94. Cuối hè
    2
  95. Cuối hè nhớ quê
    2
  96. Dàn hợp xướng mùa hè
    2
  97. Dạo phố
    2
  98. Dấu nặng
    2
  99. Dòng sông quê
    2
  100. Dòng sông tóc
    2
  101. Dưới mái trường mầm non
    2
  102. Dưới vòm cây ông trồng
    2
  103. Đánh răng
    2
  104. Đắp chăn cho cún bông
    2
  105. Đặt tên nhớ làng
    2
  106. Đất và gạch
    2
  107. Đèn báo
    2
  108. Đêm mùa thu
    2
  109. Đêm Noel
    2
    1
  110. Đêm quê nội
  111. Đêm trung thu
    2
  112. Đi giày
    2
  113. Đi học mầm non
    2
  114. Đi học ngày mưa
    2
  115. Đi học sau tết
    2
  116. Đoàn tàu chân đất
  117. Đón giao thừa
    2
  118. Đón xuân
  119. Đố ai
    2
  120. Đôi bạn
    2
  121. Đôi bàn tay bé
    2
  122. Đội lân xóm em
    2
  123. Đồng dao cây
    2
  124. Đồng hồ báo thức
    2
  125. Đợi chờ ông Noel
    2
  126. Em bé ở khoa Ngoại
    2
  127. Em nghĩ về Trái Đất
    2
  128. Em tôi đọc báo
    2
  129. Em vẽ ngôi trường em
    2
  130. Em về Tam Đảo
    2
  131. Em yêu cao nguyên
  132. Em yêu Tổ quốc của em
    2
  133. Ếch và cóc
  134. Gà mẹ
    2
  135. Gà trống gáy trưa
    2
  136. Gạo tắm
    2
  137. Giả vờ
    2
  138. Giàn mướp của ông
    2
  139. Giàn mướp vàng hoa
    2
  140. Giao mùa
    2
  141. Giấc khuya
    2
  142. Giấc ngủ trưa hè
    2
  143. Gió
    2
  144. Gió đông
    2
  145. Gió mưa đông
    2
  146. Gió và quạt điện
    2
  147. Giọt mưa
    2
  148. Giọt sương đêm
    2
  149. Giờ ra chơi
    2
  150. Giờ tan học
    2
  151. Gọi điện cho bố
    2
  152. Gọi hè
    2
  153. Hai bông hoa
    2
  154. Hai chị em
    2
  155. Hai người mẹ
    2
  156. Hái trầu cho bà
    2
  157. Hạt nắng dễ thương
    2
  158. Hay hát đồng dao
    2
  159. Hè về
    2
  160. Hè về quê nội
    2
  161. Heo đất ngày xuân
    2
  162. Hoa cát
    2
  163. Hoa dại
    2
  164. Hoa dâm bụt
    2
  165. Hoa gạo
    2
  166. Hoa giấy
    2
  167. Hoa mười giờ
    2
  168. Hoá ra con chữ cũng hay cợt đùa
  169. Học đếm
    2
  170. Học võ
    2
  171. Hối hận
    2
  172. Hương mùa thu
    2
  173. Hương sắc mùa thu
    2
  174. Hương tràm
    2
  175. Im lặng cỏ
    2
  176. Kẹo ngọt
    2
  177. Kẹp tóc
    2
  178. Khi con chưa chào đời
    2
  179. Khi nào ra phố
    2
  180. Khuyên bạn mèo ốm
    2
  181. Là thầy cô của chúng em
    2
  182. Làm sao viết chữ đẹp?
    2
  183. Làm thơ
    2
  184. Lần đầu qua cầu khỉ
    2
  185. Lồng đèn
    2
  186. Lời ru
    2
  187. Lớp học hè
    2
  188. Lớp học mùa đông
    2
  189. Lúa ơi!
    2
  190. Mãi là trẻ con
    2
  191. Mang dép
    2
  192. Màu ước mơ
    2
  193. Mặt trời đi lạc
    2
  194. Mây trẻ con
    2
  195. Mẹ con gà và cu Tí
    2
  196. Mẹ ơi con ngủ
    2
  197. Mèo hát
    2
  198. Mèo hư
    2
  199. Mèo ngoan
    2
  200. Mèo ôn thi
    2
  201. Mèo sợ chuột
    2
  202. Mời bạn về thăm xứ Huế
    2
  203. Mùa gặt
    2
  204. Mùa hè ở Cù Lao Chàm
    2
  205. Mùa hè về rồi
    2
  206. Mùa nhãn chín
    2
  207. Mùa ổi
    2
  208. Mùa sim chín
    2
  209. Mùa thị vàng
    2
  210. Mùa thu xanh
    2
  211. Mùa xuân đã về
    2
  212. Mùa xuân ơi hãy về
    2
  213. Muối
    2
  214. Mưa giông
    2
  215. Mưa xuân
    2
  216. Ngày đầu tiên tháng sáu
    2
  217. Ngày vui của bé
    2
  218. Nghịch ơi là nghịch!
    2
  219. Ngoại của em
    2
  220. Ngón tay cái
    2
  221. Ngọt ngào lời ru
    2
  222. Nhịp võng đưa
    2
  223. Nhớ con
    2
  224. Những bức tranh trong lớp em
    2
  225. Những chú cún ở đảo Núi Le
    2
  226. Những chú lợn con
    2
  227. Những chú voi phun nước
    2
  228. Nón lá
    2
  229. Nỗi buồn của cún
    2
  230. Nội và ngoại
    2
  231. Nơi tuổi thơ em
    2
  232. Nước chè xanh
    2
  233. Ô cửa màu xanh
    2
  234. Ông bác sĩ
    2
  235. Ông giao thừa
    2
  236. Ông nội
    2
  237. Ông ốm
    2
  238. Ông rác
    2
  239. Ông trăng đêm rằm
    2
  240. Ông trăng ơi!
    2
  241. Ông trời cắc cớ
    2
  242. Phát hiện của bé
  243. Phép cộng mùa xuân
    2
  244. Phiến lá nõn
    2
  245. Quà cho em bé
    2
  246. Quà mùa đông
    2
  247. Quà sinh nhật
    2
  248. Quả trăng tròn
    2
  249. Quạt bà, quạt bố
    2
  250. Quét lá khô
    2
  251. Rồi cơn mưa sẽ tạnh
    2
  252. Ru em
    2
  253. Rủ nhau đi học
    2
  254. Rừng sao vui
    2
  255. Sáng khai trường
    2
  256. Sáng mùa xuân
    2
  257. Sáng nay con ăn gì?
    2
  258. Sang thu
    2
  259. Sân trường của cháu
    2
  260. Soi gương
    2
  261. Sóng ngoan
    2
  262. Sớm xuân
    2
  263. Sơn ca và vẹt
    2
  264. Tai thỏ
    2
  265. Tàu qua đèo Hải Vân
    2
  266. Tắm cho Đốm
    2
  267. Tặng bạn
    2
  268. Tết này cháu lại về quê
    2
  269. Thả diều
    2
  270. Tháng giêng trung du
    2
  271. Thánh Gióng
    2
  272. Thay bà quét rác
    2
  273. Thay mẹ nấu cơm
    2
  274. Thăm cô giáo
    2
  275. Thằng Lật Đật
    2
  276. Thêm tuổi mới
    2
  277. Thuyền lá và những chú cá con
    2
  278. Ti vi
    2
  279. Tiếng trống
    2
  280. Tin hè
    2
  281. Tín hiệu mùa xuân
    2
  282. Tình bạn
    2
  283. Trách mây
    2
  284. Trạng Lường
    2
  285. Trăng con gái
    2
  286. Trăng đồng quê
    2
  287. Trăng và đèn đường
    2
  288. Trầu và hồ tiêu
    2
  289. Trên cánh đồng chiều
    2
  290. Trò chơi lạc đà
    2
  291. Trò lười
    2
  292. Trong bụng mẹ có nôi không?
    2
  293. Trung thu tròn và vàng
    2
  294. Trưa trên nương
    2
  295. Trường mầm non của cháu
    2
  296. Tuổi khỉ
    2
  297. Về quê
    2
  298. Vì sao lưng bà còng?
    2
  299. Vui này!
    2
  300. Xem quảng cáo
    2
  301. Xuân ngây ngô
    2
  302. Xuân về rồi đó
    2

Thơ dịch tác giả khác

An Ba phường nữ (Trung Quốc)

Án Kỷ Đạo (Trung Quốc)

Ẩn Loan (Trung Quốc)

Bạch Cư Dị (Trung Quốc)

Bì Nhật Hưu (Trung Quốc)

Bổng kiếm bộc (Trung Quốc)

Bùi Di Trực (Trung Quốc)

Bùi Duyệt (Trung Quốc)

Bùi Độ (Trung Quốc)

Cao Bá Quát (Việt Nam)

Cao Cù (Trung Quốc)

Cao Thích (Trung Quốc)

Chu Văn An (Việt Nam)

Dương Quýnh (Trung Quốc)

Đặng Đình Tướng (Việt Nam)

Đậu Thường (Trung Quốc)

Đỗ Mục (Trung Quốc)

Đỗ Phủ (Trung Quốc)

Đỗ Thu Nương (Trung Quốc)

Đỗ Tuân Hạc (Trung Quốc)

Đức Tông cung nhân (Trung Quốc)

Giả Đảo (Trung Quốc)

Hạ Chú (Trung Quốc)

Hạ Tri Chương (Trung Quốc)

Hàn Hoằng (Trung Quốc)

Hoàng Nguyễn Thự (Việt Nam)

Huyền Quang thiền sư (Việt Nam)

Khai Nguyên cung nhân (Trung Quốc)

Khuyết danh Trung Quốc (Trung Quốc)

Kim Xương Tự (Trung Quốc)

Lạc Tân Vương (Trung Quốc)

Lệnh Hồ Sở (Trung Quốc)

Lư Đồng (Trung Quốc)

Lưu Bang (Trung Quốc)

Lưu Vũ Tích (Trung Quốc)

Lý Bạch (Trung Quốc)

Lý Hạ (Trung Quốc)

Lý Ngang (Trung Quốc)

Lý Thương Ẩn (Trung Quốc)

Mã Trí Viễn (Trung Quốc)

Mai Nghiêu Thần (Trung Quốc)

Mạnh Giao (Trung Quốc)

Mạnh Hạo Nhiên (Trung Quốc)

Nguyễn Du (Việt Nam)

Phan Chu Trinh (Việt Nam)

Sầm Tham (Trung Quốc)

Tào Nghiệp (Trung Quốc)

Tào Tuyết Cần (Trung Quốc)

Thái Ung (Trung Quốc)

Thôi Đồ (Trung Quốc)

Thôi Hiệu (Trung Quốc)

Thôi Mẫn Đồng (Trung Quốc)

Thường Kiến (Trung Quốc)

Trần Đào (Trung Quốc)

Trần Ích Tắc (Việt Nam)

Trần Ngọc Lan (Trung Quốc)

Trần Nguyên Đán (Việt Nam)

Trần Tử Ngang (Trung Quốc)

Trịnh Cốc (Trung Quốc)

Trương Bích (Trung Quốc)

Trương Cửu Linh (Trung Quốc)

Trương Duyệt (Trung Quốc)

Trương Húc (Trung Quốc)

Trương Kính Trung (Trung Quốc)

Trương Nhược Hư (Trung Quốc)

Trương Tịch (Trung Quốc)

Tùng Thiện Vương (Việt Nam)

Tuyên Tông cung nhân Hàn thị (Trung Quốc)

Úc Văn (Trung Quốc)

Văn Thiên Tường (Trung Quốc)

Vi Thừa Khánh (Trung Quốc)

Vi Trang (Trung Quốc)

Vương Bột (Trung Quốc)

Vương Chi Hoán (Trung Quốc)

Vương Duy (Trung Quốc)

Vương Hàn (Trung Quốc)

Vương Xương Linh (Trung Quốc)

 

 

Ảnh đại diện

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng: Người thơ ở xứ mộng mơ

Dẫu có thời lực lượng viết trẻ ở đất Thần Kinh khá hùng hậu, với những cái tên như Phạm Nguyên Tường, Hồ Đăng Thanh Ngọc, Đông Hà, Lê Vĩnh Thái, Lê Tấn Quỳnh, Nguyễn Lãm Thắng, Châu Thu Hà… Tôi cứ cảm giác như các tác giả này mãi không chịu khác đi. Quẩn quanh mãi với “lối xưa xe ngựa hồn thu thảo”. Có lẽ Nguyễn Lãm Thắng là cái tên bứt lên được khỏi dàn đồng ca ấy, thoát khỏi lối mòn quen thuộc, và cựa quậy đến cùng với thơ...

1. Huế trước giờ vẫn được xem là xứ sở của thơ. Vua làm thơ. Quan làm thơ. Và dân làm thơ. Một dì bán nước mía ở cầu ngói Thanh Toàn có thể tự biên tự diễn với thơ mình cả ngày không hết. Cố nhà thơ Phương Xích Lô ngoài những cuốc xích lô mưu sinh, rảnh chút là có thơ hay.

Dường như ở đây người ta thở cũng có thể ra thơ. Nhiều tác giả không sống với Huế, chỉ đi qua hoặc tương tư thôi, thoáng chốc thôi, cũng để rớt lại cho nền thi ca Việt những tuyệt phẩm. Không tin cứ hỏi trong gia sản thơ của các thi sĩ như Hàn Mặc Tử, Bùi Giáng, Nguyễn Bính, Thu Bồn, Nguyễn Duy... thì rõ ngay.

Xuyên suốt chiều dài thời gian, từ Phú Xuân trước đây đến Huế ngày nay, mảnh đất này thiếu gì thì thiếu, chắc chắn không thiếu thi sĩ. Thi sĩ xứng tầm với Huế cố đô, với Huế di sản, với dòng chảy thi ca dân tộc, chứ không phải mức độ thi sĩ bế quan toả cảng đóng cửa bảo nhau. Tuy nhiên, đến thế hệ làm thơ 7X, cho tới lúc này, độ tuổi từ 36 đến 46 rõ ràng đủ để chín nẫu rồi, thì hình như thơ Huế đang bàng bạc đi. Bàng bạc như sương khói dòng Hương lúc chiều xuống từ phía đồi Vọng Cảnh.

Dẫu có thời lực lượng viết trẻ ở đất Thần Kinh khá hùng hậu, với những cái tên như Phạm Nguyên Tường, Hồ Đăng Thanh Ngọc, Đông Hà, Lê Vĩnh Thái, Lê Tấn Quỳnh, Nguyễn Lãm Thắng, Châu Thu Hà… Tôi cứ cảm giác như các tác giả này mãi không chịu khác đi. Quẩn quanh mãi với “lối xưa xe ngựa hồn thu thảo”. Có lẽ Nguyễn Lãm Thắng là cái tên bứt lên được khỏi dàn đồng ca ấy, thoát khỏi lối mòn quen thuộc, và cựa quậy đến cùng với thơ.

2. Trước khi “cựa quậy”, Nguyễn Lãm Thắng được biết đến là một trong những giọng thơ đẹp viết cho học sinh - sinh viên, râm ran với mùa chữ ngọt, cùng Đàm Huy Đông, Bình Nguyên Trang, Đinh Thu Hiền, Đường Hải Yên…

Thời gian gần đây, một số hiện tượng thơ trẻ nổi lên, làm thị trường sách vốn ảm đạm trở nên sôi động. Các ấn bản thơ thành best seller. Độc giả trẻ mua ồn ào, đọc ầm ĩ. Nhưng hình như đấy chưa phải là thơ, chỉ là những tản văn/ tản mạn/ suy nghĩ vụn được ngắt câu xuống dòng. Ý nghĩ đơn giản. Câu chữ đơn điệu. Xúc cảm đơn sơ.

Đọc vào, cảm giác người viết chưa có lao động chữ. Hay có lao động, mà chưa tới? Thế hệ thơ 7x, trong đó có Nguyễn Lãm Thắng, không thế. Ở họ có lao động chữ, với những câu thơ ngập tràn thi ảnh, giàu xúc cảm và nhạc tính.

Có lẽ không mấy sinh viên ngữ văn ở Huế lại không thuộc vài câu thơ trong tập Điệp ngữ tình, tập thơ đầu tay của Nguyễn Lãm Thắng. Những câu thơ hoặc trong veo hoặc buồn vu vơ của tuổi mới lớn được diễn đạt bằng thứ ngôn từ kĩ càng, chau chuốt, giàu hình ảnh, và lạ hoá vốn từ đã cũ, như: “Anh gom cô đơn nối lại những giọt buồn/ Trong đôi mắt chiêm bao của từng đêm giông bão/ Cái rét gánh tương tư về trong lảo đảo/ Từng giọt mưa trò chuyện với cơn mê”, hay “Nơi anh sống lối về thơm hoa cỏ/ Những con đường dung dị không tên/ Anh nằm nghe xanh mùa lên tiếng thở/ Từ trong hồn phố nhỏ thân quen”, rồi “Bâng khuâng gió chạm sân trường cũ/ Nắng đã thay mùa xanh biếc xanh/ Con bướm ngày xưa không đến nữa/ Nỗi buồn ghế đá cứ vây quanh, hoặc nữa: “Sợi khói buồn thơm những nụ hôn/ Chiều cướp vội bay theo đàn gió lạ/ Mùa đổi dạ lá run cành hối hả/ Anh khai sinh cho đá giọt thơ mềm” v.v…

3. Thực ra Nguyễn Lãm Thắng không phải người xứ Huế. Huế chỉ là nơi anh an cư. “Học trò trong Quảng ra thi/ Thấy o gái Huế chân đi không đành”. Câu ấy trúng phóc với Nguyễn Lãm Thắng. Chàng trai đất Quảng Nam chưa mưa đã thấm làm sinh viên Sư phạm Ngữ văn Huế rồi thành giảng viên trong Khoa, kết duyên với o gái Huế cùng công tác tại Trường Đại học Sư phạm, thế là hết đường lui, cắm dùi ở lại mảnh đất, nói như nhà thơ Thu Bồn, là có “Con sông dùng dằng con sông không chảy/ Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu”.

Huế. Khúc giữa mềm mại và quyến rũ, trong Nam ra, ngoài Bắc vào, dường như người viết nào cũng một vài lần mắc cạn với mảnh đất này ít nhiều vài ngày. Và ở đấy, Nguyễn Lãm Thắng luôn hết mình với bạn văn nghệ. Mà không chỉ bạn văn nghệ. Cả những sinh viên cũng gần gũi, xem Nguyễn Lãm Thắng như người anh. Nửa đêm gà gáy hay giữa tháng ngâu mưa nhàu mặt mũi, bất cứ lúc nào ới là có anh lăn xả. Tôi nể Nguyễn Lãm Thắng bởi lẽ đó. Và nể anh một thì nể vợ anh mười.

Chẳng hiểu sao tôi cứ liên tưởng người vợ Nguyễn Lãm Thắng lấp lánh phẩm cách của vợ các cụ Văn Cao, cụ Phùng Quán, cụ Nguyên Hồng. Nếu không vậy, chắc chắn sẽ không có một Nguyễn Lãm Thắng sống hết mình với bạn và hết mình với thơ.

4. Sau Điệp ngữ tình, tập thơ đèm đẹp thuở ban đầu lưu luyến ấy, Nguyễn Lãm Thắng cựa mình, lột xác và khác hẳn, như chẳng dây mơ rễ má gì với kiểu thơ áo trắng sân trường trước đây, với tập Họng đêm. Thơ tự do, bứt phá, cách tân cả về hình thức, ngôn ngữ biểu hiện lẫn chiều sâu suy tưởng.

Nhà phê bình trẻ Hoàng Thuỵ Anh nhận định: “Các con chữ sắc ngọt, trương nở qua các công đoạn cắt dán và lắp ghép, hình thành nên những điểm nhô, nhọn, tượng trưng, siêu thực. Do đó, những thi ảnh của Họng đêm vừa cất giấu những ám ảnh vô thức, vừa đầy lí trí, gợi nhiều luồng tiếp nhận. (…) Với Họng đêm, Nguyễn Lãm Thắng thực sự đã minh chứng được vị trí của mình đối với thơ trẻ đương đại.”

Tiếp nữa là cuộc lội ngược dòng về lục bát, với tập Đầu non cuối bãi. Đọc 54 bài thơ, tưởng chừng Nguyễn Lãm Thắng làm thơ lục bát chẳng cần chút cố gắng hay đầu tư gì. Cứ tự nhiên như không. Lục bát chảy. Chảy trước mắt Nguyễn Lãm Thắng. Và anh lấy giấy ra hứng. Chảy từ đường phố vào. Chảy từ ngôn ngữ nói vào. Mà ngọt. Mà êm ru.

Người đọc dễ vấp phải những câu thơ kiểu ấy, như “Thưa em, anh biết chết liền/ Bàn tay năm ngón làm phiền… bàn tay”, hay “Một nghèo cộng với một nghèo/ Níu nhau, ta cõng qua đèo đức tin”, rồi “Nắng loang ướt lá bồ đề/ Tiếng chuông đột quỵ bên lề hoàng hôn”, và “Trời mang mang, đất mang mang/ Một đêm nằm nhớ văn lang quá trời”. Thi sĩ Du Tử Lê gọi Nguyễn Lãm Thắng là “Người thi sĩ trẻ tuổi có những ngôn ngữ đường phố trong lục bát, cho tôi niềm hân hoan. Hạnh phúc. Mới”.

Từ Điệp ngữ tình đến Họng đêm rồi Đầu non cuối bãi, là đi từ mới lớn mộng trắng trong đến cách tân đương đại và trở về làm sáng truyền thống. Nhiều người trẻ đi như vậy, không riêng gì Nguyễn Lãm Thắng.

Tất nhiên, trên “lối mòn hoa cỏ” ấy, đi đứng cụ thể ở mỗi người là khác nhau. Nhưng thoát xác, trở lại trong veo với thiếu nhi, thì chưa nhiều nhà thơ làm, và làm có dấu ấn, nhất là vài năm gần đây. Tập thơ Giấc mơ buổi sáng gồm 333 bài thơ thiếu nhi của Nguyễn Lãm Thắng khiến nhiều người bật ngửa. Trong trẻo. Hồn nhiên. Dễ thương. Nhiều bài thơ được nhạc sĩ Trương Pháp phổ nhạc, đoạt giải ở các cuộc sáng tác nhạc cho thiếu nhi, trẻ em hát véo von suốt ngày.

5. Sự tài hoa của Nguyễn Lãm Thắng không chỉ toát ra theo bề mặt chữ mà còn toát ra từ… miệng. Trong bất cứ cuộc gặp gỡ vui vẻ nào, chén trước chén sau là anh nói thơ, nói gì cũng câu sáu câu tám. Tất cả đều có thể ca vọng cổ. Giọng Quảng đọc thơ đã hùng hồn, dẫu với nhiều người phải cần phiên dịch, ca vọng cổ lại càng mùi và… cuốn.

Hồi tôi còn ở Bà Rịa - Vũng Tàu, hằng năm Nguyễn Lãm Thắng đều vào Cao đẳng Sư phạm Bà Rịa - Vũng Tàu dạy lớp liên thông đại học theo dạng liên kết với Đại học Huế. Mỗi lần anh vào anh em lại ngồi với nhau. Nhâm nhi vài ly. Nhâm nhi chuyện Huế. Nhâm nhi chuyện văn nghệ. Cách Nguyễn Lãm Thắng ngồi giữa bàn nhậu, khiến người xa lạ thành gần gũi, người mới quen thành thân thiết, và người đã biết thành tri kỉ. Thơ văn xoá nhoà mọi khoảng cách. Chữ nghĩa kéo mọi người về cùng một phía. Và Nguyễn Lãm Thắng phiêu bồng theo miền chữ.

Sau cùng, tôi muốn nhắc đến mấy câu thơ Nguyễn Lãm Thắng tự hoạ về mình ngay từ thuở ban đầu cầm bút, rằng: “Tôi vẽ mặt tôi với màu da gió rét/ Ngoài kia còi tàu giục giã cuộc đi/ Tôi hong chân dung bằng hơi rượu nóng/ Khói thuốc bềnh bồng mở cõi thiên di…” Đến giờ, sau biết bao lao lung và chấp chới, tôi vẫn tin anh tự hoạ về mình trúng quá. Cuộc đi và thiên di của anh là đi vào thơ và thiên di theo thơ. Bởi vậy, tôi gọi Nguyễn Lãm Thắng là người thơ ở xứ mộng mơ!


Văn Thành Lê
08:37 27/09/2016
45.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyễn Lãm Thắng và sự sống được nuôi bằng cái chết

Từ tập thơ đầu tay – Điệp ngữ tình cho đến nay, thơ Nguyễn Lãm Thắng đã có sự lột xác hoàn toàn. Cái giản dị, mộc mạc, đằm thắm giờ đây được hoán đổi bằng những vần thơ tự do, triết lý, bằng những hình ảnh siêu thực, những cuộc kết nối ngôn từ dư ba.

Mỗi nhà thơ đều có sở trường, sở đoản trong việc xây dựng hình ảnh thơ. Với Nguyễn Lãm Thắng, anh thường dùng hình ảnh để luận bàn về chính nó. Tìm được hình ảnh mấu chốt trong bài thơ, cơ hội nắm bắt dòng chảy triết lý càng lớn. Tất nhiên, nhà thơ không dễ dàng nói A là A, mà thường khúc xạ A qua nhiều lăng kính. Nhà thơ khúc xạ hình ảnh của mình bao nhiêu thì ý nghĩa mà nó mang đến có thể là vô cùng, nghĩa là hình ảnh không bất động, xơ cứng mà luôn sống động. Hơn nữa, chiều sâu của hình ảnh thơ mới là tấm gương đích thực cho thế giới thực tại. Hình ảnh “trở thành một con đường tắt nối hai thực tại, một đoản mạch loại bỏ những liên hệ duy lý nói lên những nhận thức mới lạ về thế giới hiện tại”. Trong thơ Nguyễn Lãm Thắng, hình ảnh rất phong phú, đa dạng: về biển, về lũ trẻ, về loài côn trùng, về người đàn bà học vẽ, về lăng tẩm, bia mộ... Các hình ảnh đều thấm chất thế sự. Dáng vẻ trong xanh, thơ mộng của con sông bị đẩy lùi bởi lớp trầm tích: xác chết, nhịp thở của gái điếm, cuộc nhậu vô tội vạ... Hình ảnh phố chật chội người, sặc mùi than đá ong, nhà bia nằm chung với rác, inh ỏi còi xe, tiếng rao, nghẹt thở với nhiều công trình... như ngốn hết bầu không. Rừng nguyên sinh nay trở thành đất có chủ. Mọi người được tự do khai phá và kể cả việc làm thẻ đỏ cho rừng. Nhà thơ gọi đó là sự lẫn lộn thật khổng lồ:

ta tập mở mắt lần nữa để nhìn thế giới phía giác độ người mù
để thấy đằng sau câu chúc tụng là vết đâm tứa máu
để thấy từng miếng thời gian gãy khúc trên chiếc lưỡi dối lừa
để thấy sự hoài nghi trong từng nụ hôn

vài ba giọt rượu lăn lóc trên bầu vú căng phồng sữa độc
ngày kéo dài hơn những vở tuồng phù phiếm
đêm hoang mang hơn những huyền thoại đen như máu ứ
trục đất đang nóng dần trong tim ta
máu đang bùng lên ngọn lửa
(Máu đang bùng lên ngọn lửa)
Các hình ảnh thơ mang giá trị riêng tuỳ theo ý đồ của người nghệ sĩ. Xuyên suốt hành trình thơ tự do của Nguyễn Lãm Thắng, hình ảnh cái chết được lặp đi lặp lại khá nhiều. Chết là quy luật tự nhiên. Không ai thoát khỏi vòng quay nghiệt ngã của số phận. Vấn đề là chúng ta có vượt qua được một cách thoải mái hay không? Vì cuộc đời này chỉ là bến dừng chân, bến đỗ, là cõi tạm, chỉ có thế giới bên kia mới là thực, là vĩnh cửu. Khi ấy chúng ta mới thực sự sống. Nói như nhà soạn nhạc W.A.Mozart: “Tôi cảm ơn chúa đã độ lượng ban cho mình cơ hội để hiểu rằng cái chết là chìa khoá mở cánh cửa dẫn tới chân hạnh phúc”. Viết về cái chết, Nguyễn Lãm Thắng hoàn toàn tự chủ, bản lĩnh:
tôi sở hữu hàng ngàn cánh đồng bạt ngàn nỗi buồn

hàng vạn ngôi mộ gió
tôi tin vào điều đó
như tin vào cái chết của mình

tôi vĩnh viễn sở hữu cái chết ấy
(Sở hữu)
Sự tự thức bản ngã giúp anh sở hữu được nó. Nói thế, không phải anh lẫn tránh, lo sợ hay vô trách nhiệm mà thực ra đó là cách anh giữ cho tâm hồn mình không bị hoen rỉ, biến chất trước thế cuộc đầy bất ổn: chiến tranh, thù oán, giả dối... Anh nói đến cái chết để đoạn tuyệt với thế giới rỗng rễnh, lên án, phủ nhận nó. Và anh sẵn sàng đón nhận cái bi thương: tôi biết tiết kiệm những nỗi đau của mình/ để biến nó thành những quả đồi mang hình nấm mộ/ chôn những linh hồn vất vưởng (Tiết kiệm). Hình thức tiết kiệm đặc biệt ấy chỉ có ở những con người giàu lòng trắc ẩn như Nguyễn Lãm Thắng.

Thơ ca non giống sẽ chịu số phận chết yểu. Người nghệ sĩ cần sinh những đứa con đủ ngày, đủ tháng. Nếu không, chúng chỉ chóng vánh như cơn mưa rào tháng sáu. Bằng những lời thành tâm, anh bày tỏ chính kiến: bạn đâm vào tim tôi bằng những lời khen ngọt như đường phèn/ bạn bảo tôi hãy sống/ và hồn nhiên sống/ đừng âu lo/ buồn bực/ hãy an phận/ an phận tột cùng/ để ăn tròn ba bữa/ và gắng sức đẻ ra những câu thơ cũ mèm nịnh bợ/ vâng/ cảm ơn bạn/ bạn hãy xem tôi đã chết từ lâu/ thế nhé! (Bạn ảo). Ý thức được sứ mệnh cao cả của người nghệ sĩ, anh xem cái chết của bài thơ cũng chính là cái chết của mình:
những con chữ run lên đợi ngọn lửa hoá vàng
tôi thắp nghìn chung rượu
mời những sinh linh thơ thiếu tháng
đã chết trong bào thai sự thật
[sự thật thường yểu mệnh hoặc bị chối bỏ như một quái thai]

những giọt mưa
vấp tiếng kinh cầu nguyện
lăn lóc trên linh hồn bạch lạp
tôi gục đầu
tưởng niệm chính tôi
đưa tiễn một phần đời mình xuống mộ!
(Khóc cho bài thơ chết non)
Cái chết ám ảnh người thơ. Chính anh đã viết: cái chết tồn tại trong ta. Anh chấp nhận, trân trọng và sắp đặt cái chết cho mình. Anh nói về cái chết trong tâm thế vô tư như là sự thách thức, tuyên chiến với cuộc sống này – một cuộc sống hoang hoác, đầy những cạm bẫy. Khi lòng người bị nhiễm mặn/ niềm tin bị xâm thực, anh thành thực: tôi sợ những chuỗi ngày mệt mỏi thừa thải vô tích sự cứ trôi qua như xác chết khổng lồ/ giẫm lên đời tôi (Thêm một ngày kết tủa). Anh thẳng thừng tẩy chay việc lặp lại chính mình: câu thơ mọc sợi tóc buồn trên truông già khi vết cắn/ còn bầm đen của nòi rắn độc/ gió róc cơn mê khủng/ gió xoáy âm khí/ ngày đã chết vào đêm vũng lầy xương trắng trong chiếc hộp bình minh rỗng tuếch/ sự lặp lại đớn hèn! (Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng). Vậy, Nguyễn Lãm Thắng không tìm đến cái chết để trốn chạy, lánh đời, ngược lại, nó minh chứng cho sự nổi loạn, dấn thân vào thế giới thực này bằng chính bản ngã của anh. Nói như Albert Camus: Tôi nổi loạn, vậy tôi hiện hữu. Xét theo ý kiến của Camus, có thể coi Nguyễn Lãm Thắng là một thi sĩ nổi loạn. Dùng cái chết để tỏ sự bất mãn và chống lại sự suy về thời cuộc. Điều đó khiến thơ anh có cái bản lĩnh, tố chất của một cái tôi biệt dị và có phần ngông. Mà sự đời cái biệt dị luôn đi liền với cái ngông. Nguyễn Lãm Thắng ngông để bộc bạch cái tôi của mình. Một cái tôi cô đơn, đau đớn đến tột cùng trước thực trạng những tệ nạn của xã hội, song anh không đánh mất chính mình. Sống ở thế giới này mà Nguyễn Lãm Thắng đã với đến được khoảng không gian của thế giới bên kia:
ròng rã những tang thương trôi theo từng bước chân
mỗi ngày tôi đưa tang một lần
mỗi đêm tôi đưa đám tang tôi về khư mộ
nơi đó tôi nghe tiếng trẻ khóc oằn trên vũng đói
nơi đó tôi nghe âm thanh máu đổ
nơi đó tôi nghe bốn mùa tạo hoá chỉ còn một mùa đông rởn xương
nơi đó tôi nghe những bi kịch đang hấp hối
nơi đó tôi nghe đất và nước quằn quại bi thương bởi căn bệnh ung thư não nơi đó tôi nghe ròng rã tiếng ma cười...
(Ròng rã nơi đó...)
Từ việc mổ xẻ cái chết của chính mình, nhà thơ phản chiếu hiện thực của thế giới này. Nếu đứng trong cảnh thực để nhìn đời thực có lẽ chưa thể khái quát hết, vì thế, Nguyễn Lãm Thắng đứng trong cõi âm, phóng mình vào cõi âm mà chiếu ra mới thấy hết từng lớp màn sương bao phủ của thế thái nhân tình. Nhờ vị thế ấy, thơ anh trở nên ma quái, hun hút những hố sâu của sự liên tưởng. Người đọc có thể nhận dạng qua một số tiêu đề như: Chiều mọc râu trên hoàng hôn cỏ; Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng; Đêm nở ra hoa ấm; Bài hát buồn của bầy chim tổ rách; Tôi nhặt mình trong góc sân nhà thờ; Ở một góc phố câm có cơn mưa điếc... Nhiều câu thơ khai thác hình ảnh siêu thực: trong cuống họng của ánh sáng; đêm hoang mang hơn những huyền thoại đen như máu ứ; bóng đêm gợn lên thuỷ triều đen; tiếng hôn nhảy múa lăn tròn trên ngực em; trên đầu lưỡi ban mai quyện dính những sợi tơ mướt, câu thơ mỏng như cánh ve non trần truồng hơi thở... Câu chữ thơ anh đứt gãy, bị xô lệch trong những trận ngôn từ chắt lọc, vượt khỏi tầm kiểm soát của người đọc. Không chỉ thế, tránh sự đơn điệu khi nói về cái chết, Nguyễn Lãm Thắng còn sử dụng rất nhiều từ cùng trường: cõi tĩnh (những tín hiệu rú lên trong cõi tĩnh), mộ địa (những con đường mộ địa), huyệt mộ (nỗi buồn cứ kéo dài ra khi huyền thoại một loài dơi bay qua huyệt mộ), âm hồn (phố/ như bàn tay âm hồn điên loạn), cô hồn (chiều muộn cô hồn/ bầy chim sẻ hoảng hốt giữa chiêm bao), linh hồn (tôi vác linh hồn xuống dốc), rỉ máu (chập choạng vầng trăng rỉ máu dậy thì), ma (mặt người lẩn vào cơn hen suyễn ma trơi; cái chết vực dậy bóng ma trong suy nghĩ loài người)… Một số dẫn chứng trên đã chứng minh sự tinh tế và tài hoa của một hồn thơ đất Quảng.

Dẫu rằng sự sống thơ anh được nuôi dưỡng từ cái chết, là một cõi về cho tôi mầm sống có phần bi thương nhưng là cái bi thương thăng hoa cốt cách, nhân phẩm của người nghệ sĩ. Hơn nữa, quyền năng đặc biệt của nhà thơ, là tạo ra một vật không thể nào có kiểu mẫu (André Frénaud). Trước cám cảnh thế sự, chọn cho mình một lộ trình như thế, Nguyễn Lãm Thắng đã khẳng định phong cách riêng cho mình. Đối với anh, khoảng cách sống và chết, yêu và ghét luôn rạch ròi: câu thơ cõng lời ru trong bể lửa hun từ nước mắt/ lặng lẽ đi/ bia mộ nào khắc ghi được tiếng thở/ bởi hơi thở cuối cùng là di ngôn rạch ròi yêu và ghét (Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng). Như vậy, cái chết là kiểu mẫu thiết kế riêng cho thơ Nguyễn Lãm Thắng – một thi sĩ hết mình vì nghệ thuật và cuộc sống.


Đồng Hới, ngày 7-6-2011
Hoàng Thuỵ Anh
45.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thơ Nguyễn Lãm Thắng và những sự thật nghiệt ngã

Nhà thơ, Thạc sĩ Hán Nôm Nguyễn Lãm Thắng sinh 14/8/1973, Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên-Huế, Trưởng Gia đình Áo trắng Huế. Hiện anh là Giảng viên Khoa Ngữ văn Trường Đại học sư phạm Huế.

Sau khi học xong ĐHSP Huế anh đã từng làm nhiều nghề để kiếm sống, sau đó anh mới về giảng dạy. Chính thời gian anh lăn lộn trong Nam ngoài Bắc để kiếm sống ấy nó đã trở thành vốn sống, vốn kinh nghiệm, thành nguồn cảm xúc, đem đến cho thơ anh một giọng điệu khác lạ, tạo ra một nét phong cách riêng không thể lẫn lộn với bất cứ một nhà thơ nào. Ngay trong chính hành trình thơ của anh cũng có sự chuyển biến, chuyển biến gần như là đối lập. Nếu ở tập thơ đầu tay Điệp ngữ tình (NXB Hội Nhà văn, 2007) những bài thơ mộc mạc, giản dị, da diết về tình yêu và sự sống thì đến những bài thơ anh sáng tác gần đây nó không còn đằm thắm như thế nữa. Ngôn từ giờ đây đã có sự “nổi loạn”- câu thơ ngắn, dài, liền mạch, đứt quãng tạo nên những khoảng lặng, khoảng trống; đôi lúc gây khó hiểu cho người tiếp nhận. Nhưng chính điều này đã tạo nên phong cách và hồn thơ Nguyễn Lãm Thắng, một hồn thơ đau đáu nỗi niềm, một sự ám ảnh của cuộc sống nhân sinh. Tất cả mọi khía cạnh của đời sống xã hội được đưa vào thơ anh ngồn ngộn, dạt dào tuôn chảy theo dòng cảm xúc của một con người có một lối sống nội tâm độc đáo.

Đối diện với anh, nói chuyện với anh ta bắt gặp một con người hiền lành, một đôi mắt buồn với cái nhìn xa xăm. Nhưng bao giờ anh cũng nở một nụ cười phúc hậu. Có thể nói ẩn đằng sau nụ cười ấy, đôi mắt ấy là những suy tư, trăn trở, dằn vặt, có cả sự đau đớn của một công dân sống hết mình vì cái đẹp, cái thiện, cái cao cả của cuộc sống này.

Bằng cách sử dụng từ ngữ, tứ thơ và những nét mới trong thơ anh, Nguyễn Lãm Thắng đã tạo được một nét dị biệt và có phần ngông. Nói như Hoàng Thuỵ Anh: “Nguyễn Lãm Thắng ngông để bộc lộ cái tôi của mình, một cái tôi cô đơn, đau đớn đến tột cùng trước những thực trạng xã hội, song anh không đánh mất chính mình”.

Với đôi mắt nhạy cảm của người nghệ sĩ anh nhìn cuộc sống này ở cả bề rộng lẫn chiều sâu. Bên cạnh những cái tốt đẹp người ta vẫn ca tụng hằng ngày anh còn nhận ra những cái xấu, những mặt trái, sự oái ăm, nghịch lý của cuộc đời. Nhìn cuộc sống ở trần thế này chưa đủ anh đã tự đưa mình vào thế giới cõi âm để nhìn nhận cho toàn vẹn, đủ đầy những tiêu cực, hạn chế, yếu kém, bất công... của cuộc sống thực tại.

Vì vậy, hình ảnh cái chết, bia mộ, lăng tẩm được nói đến nhiều trong thơ anh cũng có nguồn cội sâu xa của nó. Đúng như Jakobson nói: “Thơ là sự trở lại hình ảnh, nhịp điệu, cảm xúc... thơ là sự trùng điệp liên tục, điệp trùng gây day dứt, khắc khoải đến đau đớn, nhức nhối hoặc gợi những giấc mơ xa”.

Anh nói đến cái chết, sẵn sàng chuẩn bị đón nhận nó không phải là anh lẫn tránh, lo sợ, trốn chạy nó mà theo anh đó là cách tốt nhất để giữ cho tâm hồn không bị hoen rỉ, bào mòn, biến chất trước cuộc sống đầy những biến động, bon chen, cám dỗ và đầy những cạm bẫy!

Tôi biết tiết kiệm những nỗi đau của mình
để biến nó thành những quả đồi mang hình nấm mộ
chôn những linh hồn vất vưởng
(Tiết kiệm)
Khi lòng người bị nhiễm mặn/ niềm tin bị xâm thực, anh đau xót thốt lên: tôi sợ những chuỗi ngày mệt mỏi thừa thải vô tích sự cứ trôi qua như xác chết khổng lồ/ giẫm lên đời tôi (Thêm một ngày kết tủa) Những sự thật hết sức nghiệt ngã của cuộc sống này đã được nhà thơ phản ánh một cách khá sinh động trên nhiều phương diện, khía cạnh, sự việc. Đó có thể chỉ đơn giản là: một tiếng khóc trên đồng, một dòng sông, một góc phố, những linh hồn trôi, trái tim mùa cũ, trong cơn mưa vội, bài hát buồn của bầy chim tổ rách, lời ru của người cha trẻ, chuyển động của thời gian, những oan hồn hoá đá, bi kịch, trước biển, một chiều nghĩa trang, cỏ mọc thành giếng cũ, một chiều nắng xế miền Trung, có thể nói nhiều về cái không thể nói, thấy lạnh trong hồn...

Tất cả đều đi vào thơ anh như là sự giãi bày những cảm xúc, những nỗi lòng, những tâm sự; có lúc đó là những lời độc thoại với chính mình như một sự chiêm nghiệm, suy ngẫm, soi xét...

Chỉ ra được như vậy theo tôi đó là một điều rất đáng quý, đáng trân trọng, chỉ ra rõ như thế để chúng ta biết cách mà sửa chữa. Và sửa để mục đích nhằm thanh lọc, loại bỏ, hạn chế, khắc phục cái xấu, cái sai, cái nhược điểm... làm cho cuộc sống ngày càng tiến bộ hơn, ý nghĩa hơn, đáng sống hơn.

Dẫu biết rằng, việc anh nói chân xác, thực quá, có lúc gọi đích danh sự việc.... Có người sẽ cho anh là thế này thế nọ. Điều này cũng dễ hiểu vì văn chương vốn dĩ muôn đời là thế, nó phải chịu sự phán xét của bạn đọc, của xã hội, của sự khen chê, những lời ca ngợi hay những quy kết... Nhưng chúng ta tin chắc rằng anh không hề dựng chuyện, tô vẽ thêm mà đó là những sự việc có thật được anh phản ánh bằng thơ.

Chẳng hạn trong bài Khi lũ trẻ lớn lên:
chúng không biết màu xanh của mùa xuân khát vọng
nhưng chúng biết màu xanh của những hình xăm trên ngực trên lưng trên
đùi trên rốn trên mông
chúng không biết khúc tấu ca mùa hè của loài ve ngàn dặm
nhưng chúng biết những nhạc khúc yểu mệnh cùng với ca từ sáo rỗng
nhạt phèo như nước ốc
chúng không biết lá mùa thu vàng hay đỏ
nhưng chúng biết tóc vàng lốm đốm mắt xanh môi đỏ hợm người
chúng không biết ruộng đồng ngày mưa tháng nắng ướt dầm mưa đông gió
rét
nhưng chúng biết say sưa trên cánh đồng web để cày xới game online chát
chít sex và “yêu”

......................
rồi chúng lớn lên
mơ hồ những địa danh lịch sử
mơ hồ nguồn cội Rồng Tiên
mơ hồ chính mình
mơ hồ trong từng hơi thở
bởi sự thật tìm đâu trong lớp lớp mơ hồ?
Bài thơ phác hoạ rõ nét những thực tế hết sức đáng buồn của một bộ phận thế hệ trẻ hôm nay- những người được coi là chủ nhân tương lai của đất nước, là lực lượng rường cột của nước nhà. Chính họ có đủ mọi điều kiện để học tập, trau dồi tri thức, làm được nhiều việc có ích khi đang thừa hưởng mọi điều tốt đẹp. Ấy vậy mà họ đã đánh mất đi nhiều thứ, những điều căn bản cần phải có thì họ lại không quan tâm. Ngược lại họ chú ý đến cách ăn chơi đua đòi, xăm mình, nhuộm tóc, học đòi những kẻ côn đồ, đầu đường xó chợ... Chúng có biết đâu nỗi vất vả cơ cực của bố mẹ ông bà? Chúng đã đánh mất đi cái gọi là bản sắc, là truyền thống, là cốt cách, tinh hoa của dân tộc.... Chúng yêu đương theo kiểu mì ăn liền, sống gấp, sống vội và chúng chỉ biết sống để hưởng thụ, sống ngày hôm nay mà không cần biết cho ngày mai! Đau xót biết nhường nào, khi:
khi lũ trẻ lớn lên không thèm biết hai từ đất nước
chúng chỉ biết tìm cái nghề trong cái nghĩa làm thuê
bởi bằng cấp cũng chỉ là món hàng đem ra chợ bán
Đất nước hai tiếng ấy nó thiêng liêng làm sao! Ông cha ta mấy nghìn năm nay đã đổ biết bao máu xương cũng vì nó. Vì lòng tự tôn, vì ý thức giống nòi, vì mình là con Rồng cháu Lạc phải sống đúng với lương tâm và trách nhiệm. Ấy vậy mà một bộ phận thanh thiếu niên vì đua đòi ăn chơi lêu lỏng nên bỏ học giữa chừng, thiếu sự quản lý của gia đình, nhà trường và xã hội dẫn đến hậu quả là làm nhiều việc phạm pháp như: cướp giật, đâm chém, nghiện ngập và rất nhiều vụ vi phạm pháp luật đau lòng khác xảy ra...con số thanh thiếu niên phạm tội ngày càng gia tăng. Đó là nỗi đau đấy chứ, gánh nặng đấy chứ?

Một sự thật nghiệt ngã nữa đó là việc chạy chức, chạy quyền, mua bằng cấp đã và đang diễn ra. Bằng cấp giống như một món hàng rao bán chợ, bằng Đại học, thậm chí bằng Thạc sĩ, Tiến sĩ cũng được bán!

Một bộ phận nhỏ cán bộ vì nhiều lý do cũng tranh thủ kiếm cho mình một cái bằng cho nó “oách” nhằm phòng thân. Có vị đang giữ cương vị chủ chốt ở một vài cơ quan, đơn vị chưa có bằng THPT nhưng đã có đến mấy bằng Đại học. Có vị chưa học một ngày, một giờ nào ở trường vẫn có bằng Tiến sĩ. Một số Tiến sĩ giấy ở nước ta như báo chí đã đưa tin là một minh chứng.

Nguyễn Lãm Thắng đã có sự liên tưởng khá thú vị trong “Thí điểm hay trò chơi” từ chuyện những tin nhắn điện thoại tác giả đặt ra nhiều vấn đề lớn cần suy ngẫm về sự thay đổi xoành xoạch của nền giáo dục nước nhà.
Vẫn còn đó bệnh thành tích, một căn bệnh mãn tính đã và đang diễn ra ở mọi cấp, mọi ngành và để lại những hậu quả khôn lường...

Những cơn đại hồng thuỷ đã cướp đi rất nhiều mạng người hằng năm, những cơn lũ bất chợt từ thượng nguồn đổ về, cảnh tang tóc đau thương, mất đi nhà cửa người thân, người còn may mắn sống sót phải cố bám trụ để mà sống. Thậm chí có những cơn đại hồng thuỷ đi qua, có nơi bị xoá sạch...
Cơn hồng thuỷ dồn lên cổ họng
mặt đất tắt thở
những con sông đồng loã
cấu kết dìm kiếp sống
những mảnh đời sâu đo
Ngọ nguậy trong biển lũ
quét

quét chỉ còn lại vạt đất trống
không người khóc
(Những con sông cướp máu phố phường làng xóm)
Vì sao vậy? Rừng thượng nguồn giờ bị tàn phá dữ dội, rừng giờ đã có chủ, người ta đã chặt phá, đốt sạch rừng nguyên sinh để thay vào đó là việc “trồng cây gây rừng”? Nhà thơ gọi đó là:
Sự lẫn lộn thật khổng lồ
giữa đốt rừng
và trồng rừng
........................
núi rừng là của chung cho mọi người dân
là nơi kiếm củi, làm rẫy, hái sim, và chôn người thân...
mà bây giờ
núi rừng quê tôi đã có (thẻ đỏ)
dễ hiểu hơn là đã có chủ
(Rừng ơi ta khóc cho rừng)
Tận trong sâu thẳm tâm hồn, trái tim một con người sống thành tâm anh thảng thốt:
Ta tập mở mắt lần nữa để nhìn thế giới phía giác độ người mù
để thấy đằng sau câu chúc tụng là vết đâm tứa máu
để thấy từng miếng thời gian gãy khúc trên chiếc lưỡi dối lừa
để thấy trong sự hoài nghi trong từng nụ hôn

vài ba giọt rượu lăn lóc trên bầu vú căng phồng sữa độc
ngày kéo dài hơn những vở tường phù phiếm
đêm hoang mang hơn những huyền thoại đen như máu ứ
trục đất đang nóng dần trong tim ta
máu đang bùng lên ngọn lửa
(Máu đang bùng lên ngọn lửa)
Ta cũng bắt gặp một sự thật, một sự thật quá ư đáng buồn, nói ra đến phát khóc trong Cuối năm và cảm giác tồn vong của lão Q
...........................

năm ngoái/ vào dịp tết/ có tiền cứu trợ cho những hộ nghèo đói/ thằng con trai lên xã từ 7 giờ sáng/ trưa quên ăn/ chờ mãi đến chiều/ nghe nói đoàn còn bận phát chẩn ở hai xã khác chưa về/ người nghèo đứng chờ chật cả sân uỷ ban xã/ khói thuốc bay lòng vòng ngột ngạt bao vây kiếp nghèo phận khổ/ rồi 8 giờ tối đoàn mới về/ mấy ông cán bộ còn nạt nộ la lối om sòm/ thôi cứ giả điếc giả câm giả lơ cho qua chuyện/ tội nghiệp đôi dòng nước mắt/ cứ rỉ ra từ hai con mắt đỏ hoe/ đêm nớ có người thức tới 2 giờ sáng mới về đến nhà/ nhận được đồng tiền cũng chảy máu con mắt/ tưởng rứa là êm chuyện/ ngờ đâu/ về nhà/ còn bị mấy chú cán bộ thôn (làng văn hoá) chặt bớt một nửa/ các chú còn doạ/ nếu không “tự nguyện” (chia sẻ) sẽ bị xoá tên khỏi danh sách người nghèo/ đành ngậm đắng nuốt cay mà chấp nhận/ dù chi nghèo cũng đã nghèo rồi/ âu cũng là của bổng trời cho...

Có lẽ chúng ta không cần bàn luận nhiều, những gì đã nói trong bài thơ đã rõ. Đau xót quá! Tủi nhục quá! Vẫn là chuyện miếng ăn, vẫn là cảnh đói nghèo thê thảm, vẫn là chuyện cán bộ ăn chặn của dân! Thiết nghĩ, những anh cán bộ như thế có còn là đầy tớ của nhân dân hay nhân dân là đầy tớ? Cán bộ mà đan tâm làm được những việc nhơ nhuốc đó thì làm sao dân tin? Hoá ra chính những việc làm bậy bạ, chính thái độ coi thường nhân dân, coi thường pháp luật, họ đã tự đánh mất danh dự và nhân phẩm chính mình.

Ai đã từng đi qua phố chắc chắn sẽ nhìn thấy những hình ảnh mà nhà thơ vẽ nên trong bài Góc phố. Dù rằng có lúc người qua đường sẽ cảm thấy quen thuộc với những hình ảnh, những âm thanh, việc làm ấy! Nhưng với những người có tâm hồn nhạy cảm, những người có trách nhiệm, họ sẽ nghĩ suy gì?

Những hình ảnh được phản ánh, được ghi lại trong bài thơ có phải là xã hội thực sự văn minh không? Những câu hỏi lớn đang đặt ra cho nhiều cấp, nhiều ngành, cho ý thức trách nhiệm của từng công dân trước yêu cầu của thời đại.

Đến bài Những câu hỏi thầm trong quán nhậu:
Bao nhiêu tiếng hô một
hai ba zô zô zô!
bao nhiêu tiếng cười tràn
trề gác quán bao nhiêu
em gái xinh đẹp hở
ngực hở rốn bao nhiêu
lời nịnh lời khen lời
chê sau lưng bao nhiêu
cái bắt tay hờ...
và bao nhiêu tờ hoá đơn đỏ?
Cũng là một sự thật 100%, nó đang diễn ra hàng ngày hàng giờ quanh ta đây thôi, dù rằng ai cũng biết nhưng lâu rồi cũng trở thành bình thường? Một sự bình thường nhưng lại nhức nhối! bởi đằng sau những cuộc nhậu, cuộc chơi vô tội vạ ấy, những tờ hoá đơn đỏ ấy chính là những sự giả dối, lọc lừa, một cuộc sống đầy những phù phiếm, lố lăng, hoang hoác, hỗn tạp, xô bồ... Họ có biết đâu rằng vẫn còn đó biết bao người dân, bao mảnh đời phải sống trong đói nghèo, vật vã, đau thương?

Trước sự biến đổi thế cuộc, những gì là ký ức là kỷ niệm đẹp một thời giờ nó đã trở thành dĩ vãng xa xôi, khó mà tìm lại được. Trong số những ký ức ấy, nhà thơ đau đáu nuối tiếc cho làng xưa của mình: nơi có luỹ tre xanh, có mái đình cổ kính, vòm nâu mái ngói, thờ Thành hoàng làng oai linh lẫm liệt, rất thiêng liêng, nghi ngút khói hương trong những ngày tế lễ xuân thu... Tất cả những điều ấy đã ăn sâu vào máu thịt, vào tiềm thức. Ấy vậy mà:
Qua gió bụi thời gian
nghẹn ngào dâu bể
làng mất tên
đình chùa tiêu thổ
những mả đống gò mồ nghĩa địa... còng lưng vào núi xa
leo lên mấy đồi mấy dốc
bia gãy đứt làm đôi
ma lên ngủ trên đồi
huyệt mộ nhường cho ngô lúa
chết rồi hồn phách không yên
nhường nhà mồ cho dự án quy hoạch cư dân
cho ruộng đồng cải tạo
rồi làng không còn làng
dẫu tên gọi mới là làng-văn-hoá...
(Ký hoạ làng)
Bên cạnh việc nói đến những hiện thực của đời sống Nguyễn Lãm Thắng còn vẽ lại bức chân dung tự hoạ về mình, về người thân với những gian truân vất vả, khổ đau, buồn vui lẫn lộn và quá khứ đau thương, bi thảm của những năm tháng còn trong khói lửa chiến tranh. Đó là nỗi đau của người cha mù không thấy mặt con ngay lúc chào đời, rồi những năm tháng tuổi thơ của tác giả sống trong nhọc nhằn, tủi cực và đói khát, sự ra đi không bao giờ trở lại của người của những người ruột thịt...

Để rồi từng cơn đau thắt ruột lại đến với anh, đã dắt anh vào những giấc ngủ ma/ những giấc ngủ chập chờn nửa mơ nửa thực/ gặp lại người anh ruột/ chết đã mười ba năm vì tai nạn giao thông ở Gò Vấp/ anh gặp lại người em chết đói năm 1977 không gặp mẹ lần cuối cùng/ khi mẹ về Đà Nẵng kiếm từng manh áo rách, bo bo/ anh gặp lại người cha già thương phế hơn 35 năm viết câu thơ lành lặn... (Từng cơn đau thắt ruột)

Vốn là một con người giàu lòng trắc ẩn Nguyễn Lãm Thắng chợt nhận ra mình còn nhiều điều dang dở chưa thực hiện được khi tuổi đời đã gần 40!
................
gần bốn mươi năm
chưa trọn một giấc mơ
tự xé mình ra
hai mươi năm mất ngủ
từng ngón tay dắt mình vào nấm mộ
những huyền thoại cuộc đời bóp nghẹt trái tim đau!

gần bốn mươi năm
râu tóc trẽn trơ màu
ngờ nghệch phố
lều bều bao nẻo chợ
giọng ly quê
nôm nồm lơ lớ
...................
băm sáu tuổi đầu
len lén ghé tai nghe
khuya xao xác dăm tiếng gà gáy muộn
và len lén nhìn mây trời gãy vụn
thực thực hư hư ảo ảo huyền huyền
...................
Rồi còn biết bao nhiêu sự thật nghiệt ngã khác của đời sống này được Nguyễn Lãm Thắng viết thành thơ. Ở đây trong khuôn khổ bài này người viết chỉ lấy một vài dẫn chứng minh hoạ mà thôi.

Nhìn chung, những bài thơ anh sáng tác ở giai đoạn sau này hầu như bài nào cũng đề cập đến những mảng hiện thực của cuộc sống đương đại, có sự liên hệ, kết nối giữa quá khứ - hiện tại và tương lai.

Nguyễn Lãm Thắng mổ xẻ nó dưới tư cách là người chứng kiến, nhìn thấy, cảm nhận, đau xót, cảm thông... nhiều khi anh ghê tởm và nguyền rủa nó. Chính những mảng tối đó nó ám ảnh anh, ám ảnh thơ anh, tâm hồn anh. Phan Ngọc đã rất có lý khi ông cho rằng: “Văn xuôi là tiếng nói của công việc, thơ là tiếng nói của thân phận con người”. Thơ Nguyễn Lãm Thắng đúng là tiếng nói của thân phận con người. Giữa cõi đời mênh mông, nhiều lúc anh cảm thấy chới với, anh tìm đến cái chết như là sự giải thoát, một sự giữ gìn tâm hồn, cốt cách, danh dự nhân phẩm theo cách của riêng anh. Những phận người bé mọn, những sự việc xảy trong cõi nhân sinh này cũng được anh phản ánh một cách thành thực như chính con tim anh mách bảo. Chúng ta dễ dàng tìm thấy trong thơ anh tần số lặp lại những từ nói về nỗi buồn, cái chết, bia mộ, nỗi đau, tiếng khóc, sự sống và cái chết, sự được mất, có-không, ánh sáng và bóng tối... Do vậy, nhiều bài ngôn từ cũng giản dị, dễ hiểu. Nhưng cũng có nhiều bài có sự so sánh, liên tưởng bất ngờ, thú vị; thậm chí có khi gây sự khó hiểu cho công chúng thưởng thức. Ta có thể liệt kê ra một số nhan đề bài thơ như thế: Ở một góc phố câm có cơn mưa điếc, Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng, Tôi nhặt mình trong góc sân nhà thờ, Chiều mọc râu trên hoàng hôn cỏ, Đêm nở ra hoa ấm, Máu đang bùng lên ngọn lửa, Những khúc sông buồn trong cõi chết, trong bình minh đã có nhiều chiếc lá xanh rơi rụng, Bài hát buồn của bầy chim tổ rách... “Cùng với nó là nhiều câu thơ mang hình ảnh siêu thực: trong cuống họng của ánh sáng; đêm hoang mang hơn những huyền thoại đen như ứ máu; bóng đêm gợn lên thuỷ triều đen; tiếng hôn nhảy múa lăn tròn trên ngực em; câu thơ mỏng như cánh ve non trần truồng hơi thở... Câu chữ thơ anh đứt gãy, bị xô lệch trong những trận ngôn từ chắt lọc, vượt khỏi tầm kiểm soát của người đọc” (Hoàng Thuỵ Anh).

Hơn bất kỳ thể loại văn học nào khác, thơ tồn tại tính chủ quan của người nghệ sĩ nhiều nhất. Và chính cấp độ tầng bậc của các lớp nghĩa, ý nghĩa, tần số xuất hiện các thuộc tính đã làm nên nét riêng của từng nhà thơ. “:Thơ là một cách tổ chức ngôn ngữ một cách quái đản để bắt người tiếp nhận phải nhớ, phải xúc cảm và phải suy nghĩ do chính hình thức tổ chức này” (Phan Ngọc). Và chính điều này đã làm cho thơ Nguyễn Lãm Thắng có nét dị biệt.

Phải là người mẫn cảm và có con mắt tinh đời như anh mới phát hiện ra những điều bất ổn ấy. Những điều chỉ có một con người thực sự yêu con người, yêu thương chính đồng loại, quan tâm đến sự sống này mới có thể nói lên thành thơ tha thiết, day dứt, đau đáu nỗi niềm thế cuộc và để lại những dư âm trong lòng bạn đọc.


Phú Yên, tháng 9/2011
Nguyễn Văn Hoà
Trường PT cấp 2-3 Xuân Phước, huyện Đồng Xuân, tỉnh Phú Yên
55.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyễn Lãm Thắng với chất thơ rặt Quảng

“Cứ hẹn miết, rồi không về, bắt mệt!/ Đợi với chờ, nghe ớn họng ông quơi!/ Hứa cho cố, để cuộc tình trớt quớt/ Mấy chục năm, ông lạc mấy phương trời?...” Nguyễn Lãm Thắng vì Thương hoài thương huỷ quê xứ mà làm nên giọng thơ đặc biệt...

Nguyễn Lãm Thắng vừa là bút danh vừa là tên thật, ngoài ra còn có các bút danh danh khác là Nguyễn Du Lãm, Nguyễn Trần Bảo Nghi, Nhật Quang… Anh sinh năm 1973, quê tại làng Tịnh Đông Tây, Đại Lãnh, Đại Lộc. Tốt nghiệp Trường Đại học Sư phạm Huế năm 1998, hiện là giảng viên dạy Ngôn ngữ, Hán Nôm và Văn hoá Việt Nam, Khoa Ngữ văn Trường Đại học Sư phạm Huế.

Tác phẩm đã in: Điệp ngữ tình (54 bài thơ tình, 2007), Giấc mơ buổi sáng (333 bài thơ thiếu nhi, 2012), Họng đêm (175 bài thơ tự do, 2012), Đầu non cuối bãi (54 bài thơ lục bát, 2014), Giấc mơ buổi sáng (345 bài thơ thiếu nhi, 2016), Thương hoài thương huỷ (304 bài thơ, 2020).

Anh đã đoạt giải thưởng: Giải thưởng báo Mực tím năm 2003; Giải thưởng Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế 2007; Giải thưởng Liên hiệp các Hội văn học nghệ thuật Thừa Thiên Huế 2012 và 2020.

Ấn tượng trong mắt bạn văn

Nhà phê bình Hoàng Thuỵ Anh nhận định về thơ Nguyễn Lãm Thắng: “Các con chữ sắc ngọt, trương nở qua các công đoạn cắt dán và lắp ghép, hình thành những điểm nhô, nhọn, tượng trưng, siêu thực.

Do đó, những thi ảnh của Họng đêm vừa cất giấu những ám ảnh vô thức, vừa đầy lý trí, gợi nhiều luồng tiếp nhận… Với Họng đêm, Nguyễn Lãm Thắng thực sự đã minh chứng được vị trí của mình đối với thơ trẻ đương đại.”

Nhà phê bình Hoàng Đăng Khoa nhận xét về tập thơ Thương hoài thương huỷ: “Thi tập này vừa triệu hồi đau thương - vội vàng - điêu tàn, vừa kiến tạo cảm trạng đương đại, tích hợp các trào tiếu bỡn giỡn dân gian, cái khẩu ngữ khẩu khí xứ Quảng, cái bừa bộn hỗn mang dân tình. Mỗi nhát cắt thi phẩm không chỉ là sự vật vã của linh hồn, mà còn là sự giãy giụa của thân xác.

“Phật Chúa im hơi không cứu rỗi”, “ta thương đời ta như câu thơ mong manh”. Và người thơ tự hoá giải kỳ oan thiên nan vấn, bằng xung lực sáng tạo, bằng cách thế vô vi như “câu kinh rong chơi” giữa vô thường phù sinh, bằng nỗi thương hoài thương huỷ tha nhân và cuộc đời.”

Search vào Google mục từ “Nguyễn Lãm Thắng” nhận được những thông tin thấy choáng: Đã viết 1008 bài thơ thiếu nhi; hay đã viết tất thảy 1.631 bài thơ, 130 bài dịch - hoặc: Nguyễn Lãm Thắng - 5 bài thơ xuất hiện 7 lần trong sách giáo khoa. Đó là số liệu chưa được cập nhật, có từ 10 năm trước! Ngoài ra, thơ Nguyễn Lãm Thắng được phổ nhạc hơn 300 bài, nhất là mảng thơ thiếu nhi.

Có vẻ như Nguyễn Lãm Thắng không phải đang làm thơ mà đang tiến đến một cấp độ cao hơn: Chơi thơ thì phải!

Bóng cha trên từng con chữ

* Được biết, nhà thơ Nguyễn Sư Giao có ảnh hưởng rất lớn đến quá trình sáng tác của anh. Xin anh cho biết thêm về câu chuyện này.

- Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng: Ba tôi - nhà thơ Nguyễn Sư Giao (bút hiệu Tụ Vinh) - tác giả tuyển tập thơ Dòng sông trăng (NXB Văn học 2013) với hơn 400 bài thơ (trong đó có 166 bài thơ thiếu nhi) và truyện thơ Dòng sông quê hương (gồm 3.456 câu thơ lục bát). Ngoài ra, trong tuyển tập này có 34 bài thơ dịch từ thơ chữ Hán của các tác giả thơ Đường và thơ trung đại Việt Nam.

Từ nhỏ, tôi đã được tiếp cận với những tác phẩm thơ này. Khi lớn lên, đi làm thuê, đi học, rồi làm việc ở Huế, mỗi khi về thăm ba mẹ, tôi lại đọc một lần cho ba tôi nghe những sáng tác của ông.

Hai cha con - hai người bạn, lại có dịp hàn huyên câu chuyện văn nghệ và những sáng tác mới. Chính vì điều này, trong sáng tác của tôi có ảnh hưởng rất nhiều từ ba tôi. Tôi làm thơ lúc nào không biết. Các thể thơ tôi đều nắm vững thi luật. Đối với tôi, không có thể loại thơ nào là cũ.

* Nhiều năm làm giảng viên Đại học Sư phạm Huế và đã có nhiều công trình đáng kể. Xin anh cho biết một cách tổng quát về các đề tài anh đã và đang quan tâm?

- Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng: Tôi tốt nghiệp đại học ngành Văn - hoạ. Khi ở lại trường, tôi tham gia giảng dạy Văn bản Hán Nôm, Phương ngữ học, Lịch sử tiếng Việt, Ngôn ngữ văn học và Cơ sở văn hoá Việt Nam. Nếu có điều kiện thuận lợi tôi sẽ in Tuyển tập thơ Đường, Thơ chữ Hán trung đại Việt Nam, Địa danh Quảng Nam và sẽ triển lãm tranh cá nhân.

Đọc Nguyễn Lãm Thắng, chừng như có sự chuyển động trong từng câu chữ, từ tập thơ đầu Điệp ngữ tình đến Thương hoài thương huỷ. Trong Điệp ngữ tình, sóng ngôn ngữ có cái êm dịu của biển hè: “Nơi anh sống lối về thơm hoa cỏ/ Những con đường dung dị không tên/ Anh nằm nghe xanh mùa lên tiếng thở/ Từ trong hồn phố nhỏ thân quen”, rồi “Anh gom cô đơn nối lại những giọt buồn/ Trong đôi mắt chiêm bao của từng đêm giông bão/ Cái rét gánh tương tư về trong lảo đảo/ Từng giọt mưa trò chuyện với cơn mê”.

Từ “Bâng khuâng gió chạm sân trường cũ/ Nắng đã thay mùa xanh biếc xanh/ Con bướm ngày xưa không đến nữa/ Nỗi buồn ghế đá cứ vây quanh” đến: “Sợi khói buồn thơm những nụ hôn/ Chiều cướp vội bay theo đàn gió lạ/ Mùa đổi dạ lá run cành hối hả/ Anh khai sinh cho đá giọt thơ mềm”.

Thế nhưng đến Họng đêm rồi Đầu non cuối bãi, người đọc thấy có những câu thơ bật lên: “Nắng loang ướt lá bồ đề/ Tiếng chuông đột quỵ bên lề hoàng hôn” và “Trời mang mang, đất mang mang/ Một đêm nằm nhớ văn lang quá trời”. Hay tưng tửng kiểu như: “Thưa em, anh biết chết liền/ Bàn tay năm ngón làm phiền… bàn tay”, hay “Một nghèo cộng với một nghèo/ Níu nhau, ta cõng qua đèo đức tin”…

Chuyển động của sóng ngôn ngữ

* Cảm giác thơ anh là sự chuyển động của sóng theo mùa: xuân-hạ-thu-đông, vậy đâu là nguồn năng lượng tạo nên sóng ngôn ngữ ấy?

- Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng: Với tập thơ đầu tay Điệp ngữ tình phần lớn được viết khi tôi còn là học sinh, sinh viên nên ngôn ngữ còn trong sáng. Đến Họng đêm, Đầu non cuối bãi rồi Thương hoài thương huỷ hình như tôi già nua lúc nào không hay.

Bởi vì, tôi thấy cuộc đời này có quá nhiều nỗi buồn. Đôi lúc buồn quá, tôi lại “tưng tửng” với thơ để chắt chiu từng ký ức, từng nỗi vui nho nhỏ. Là người Quảng Nam, tôi càng biết nâng niu phương ngữ của xứ sở sinh ra mình. Tôi sợ lắm khi phương ngữ bị thời gian mai một.

* Có người nhận xét “Nguyễn Lãm Thắng làm thơ lục bát cứ như chơi”...

- Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng: Vâng, thơ lục bát dễ làm, cứ bắt vần sáu tám là được, nhưng khó hay. Biết bao nhà thơ đi trước đã thành công. Vì tôi yêu lục bát, nên cứ thở ra là lục bát. Còn nó như thế nào thì xin nhường lại cho bạn đọc.

* Thơ thiếu nhi chiếm khối lượng đáng kể trong gia tài sáng tác của anh. Đã có nhiều tập thơ thiếu nhi dày dặn ra đời. Anh cho biết thêm về vị trí của thơ thiếu nhi trong sự nghiệp sáng tác của mình?

- Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng: Tôi viết hơn 2.000 bài thơ cho trẻ con. Tập thơ Giấc mơ buổi sáng tái bản 2016 gồm 345 bài thơ, chỉ là một phần nhỏ thôi. Những bộ sách giáo khoa Tiếng Việt 1, 2, 3 và 4 theo chương trình 2018 đã sử dụng 18 bài thơ, đoạn thơ của tôi làm ngữ liệu. Có gần 300 ca khúc thiếu nhi được phổ từ thơ tôi của các nhạc sĩ: Hoàng Lương, Hồ Hoàng, Quỳnh Hợp, Nguyễn Ngọc Tiến, Trương Pháp, Hồ Ngọc Phước…

* Trong số những bài thơ được chọn in sách giáo khoa và phổ nhạc, anh tâm đắc với những tác phẩm nào nhất?

- Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng: Tôi thích các bài thơ như: Giấc mơ buổi sáng, Con đường làng, Em nghĩ về trái đất

Đối với thơ được phổ nhạc, mỗi ca khúc đều có giai điệu riêng, tôi đều thích. Như: Chợ xuân (Quỳnh Hợp), Trong giấc mơ buổi sáng (Trương Pháp), Vì sao lưng bà còng (Hoàng Lương), Heo đất ngày xuân (Yên Lam), Cái nắng đi chơi (Nguyễn Tiến Nghĩa)…

* Bạn đọc rất thích những bài thơ rặt Quảng của anh, có thể kể một vài bài tiêu biểu về mảng đề tài này?

- Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng: Vâng, xin ví dụ vài bài: Thương hoài thương huỷ, Gặp chi cắc cớ rứa trời, Chiều ngó xa xăm, Đêm buồn sờ cái gót chân, Lẩn thẩn chiều quê, Tau hỏi mi

* Xin cảm ơn nhà thơ!


Lê Trâm
35.00
Chia sẻ trên Facebook