Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Nguyễn Du » Thanh Hiên thi tập » Mười năm gió bụi (1786-1795)
逝水日夜流,
遊子行未歸。
經年不相見,
何以慰相思。
夢中分明見,
尋我江之湄。
顏色是疇昔,
衣飭多參差。
始言苦病患,
繼言久別離。
帶泣不終語,
彷彿如隔帷。
平生不識路,
夢魂還是非。
疊山多虎廌,
藍水多蛟螭。
道路險且惡,
弱質將何依。
夢來孤燈清,
夢去寒風吹。
美人不相見,
柔情亂如絲。
空屋漏斜月,
照我單裳衣。
Thệ thuỷ nhật dạ lưu,
Du tử hành vị quy.
Kinh niên bất tương kiến,
Hà dĩ uỷ tương ti (tư).
Mộng trung phân minh kiến,
Tầm ngã giang chi mi.
Nhan sắc thị trù tích,
Y sức đa sâm si.
Thuỷ ngôn khổ bệnh hoạn,
Kế ngôn cữu biệt ly.
Đới khấp bất chung ngữ,
Phảng phất như cách duy.
Bình sinh bất thức lộ,
Mộng hồn hoàn thị phi?
Điệp sơn đa hổ trĩ,
Lam thuỷ đa giao ly.
Đạo lộ hiểm thả ác,
Nhược chất tương hà y?
Mộng lai cô đăng thanh,
Mộng khứ hàn phong xuy.
Mỹ nhân bất tương kiến,
Như tình loạn như ty.
Không ốc lậu tà nguyệt,
Chiếu ngã đan thường y.
Nước chảy suốt ngày đêm,
Người đi xa không về.
Bao nhiêu năm không gặp,
Biết lấy gì yên ủi mỗi nhớ mong?
Nay trong mộng thấy rõ ràng,
Đến tìm ta ở bến sông này!
Vẻ mặt thì như xưa,
Nhưng quần áo xốc xếch.
Thoạt tiên, kể nỗi khổ đau,
Rồi than thở nỗi lâu ngày xa cách.
Sụt sùi không nói ra lời,
Nhìn phảng phất như cách nhau một bức màn.
Bình sinh vốn không biết đường vào đây,
Mộng hồn chẳng rõ thực hay hư?
Núi Tam Điệp nhiều hổ báo,
Sông Lam Giang lắm thuồng luồng.
Đường bộ hay đường thuỷ đều hiểm trở,
Thân yếu đuối nhờ cậy ai?
Mộng đến, ngọn đèn cô đơn rọi sáng,
Mộng tàn, gió thổi lạnh lùng.
Người đẹp không thấy nữa,
Lòng ta như tơ vò.
Nhà trống, ánh trăng xế lọt vào,
Chiếu xuống tấm áo đơn của ta.
Trang trong tổng số 1 trang (7 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 11/07/2005 22:36
Dòng nước ngày đêm chảy,
Người đi biệt vân mòng.
Bao năm không gặp mặt,
Lấy gì khuây nhớ nhung
Trong mộng rõ ràng thấy,
Tìm ta trên bến sông
Mặt màt vẫn như trước,
Áo quần hơi lòng thòng.
Trước nói chuyện đau ốm,
Sau nói nỗi chờ mong.
Nghẹn ngào không kể xiết,
Phảng phất như cách mùng.
Bình sinh không thuộc lối,
Hồn mộng biết đúng không?
Núi Điệp nhiều hổ báo,
Sông Lam nhiều thuồng luồng,
Đường sá hiểm lại dữ,
Thân yếu cậy ai cùng?
Mộng đến đèn leo lét,
Mộng tỉnh, gió lạnh lùng.
Người đẹp không thấy nữa.
Vò rối mối tơ lòng
Trăng tà lọt nhà trống,
Soi áo ta mỏng không.
Gửi bởi Trà Sơn Phạm Quang Ái ngày 26/09/2010 09:01
Đã sửa 3 lần, lần cuối bởi Trà Sơn Phạm Quang Ái ngày 08/02/2020 23:18
Nước ngày đêm chảy,miết,
Người chơi xa mải mê.
Bao năm rồi không gặp,
Biết cùng ai dãi dề.
Trong mộng, chợt thấy rõ,
Tìm ta bờ sông kia.
Nhan sắc không suy suyễn,
Trang sức chẳng chỉnh tề.
Trước kêu khổ bệnh tật,
Sau than sầu biệt ly.
Nghẹn lời ôm mặt khóc,
Phảng phất như gần kề.
Lúc sống chưa từng đến,
Nay sao biết đường về?
Tam Điệp lắm hùm sói,
Lam Giang nhiều giao ly.
Thân liễu bồ ngàn dặm,
Biết lấy gì chở che?
Leo lét đèn, hồn đến,
Buốt lạnh gió, hồn đi.
Mộng tàn, người đẹp mất,
Dạ xót thương não nề.
Trăng tà lọt nhà trống,
Soi lạnh manh áo the.
Gửi bởi Trà Sơn Phạm Quang Ái ngày 26/09/2010 09:27
Đây là một trong những bài thơ chữ Hán hay nhất của Tố Như tử, có những câu rất khó dịch như câu "Mỹ nhân bất tương kiến" mà buộc phải dịch là "Người đẹp không thấy nữa" thì đã mất một nửa ý câu thơ. Đề nghị các bạn tập trung trao đổi bản dịch về bài thơ này. Xin chân thành cảm ơn!
Gửi bởi YÊU THƠ ngày 04/05/2011 20:44
Nước ngày đêm chảy mãi
Du tử chưa về đâu
Bao năm rồi không gặp
Lấy gì an uỷ nhau
Rõ ràng thấy trong mộng
Tìm ta nơi bến sâu
Nhan sắc vẫn như trước
Áo quần lếch thếch sao
Trước nói khổ vì bệnh
Sau nói xa nhau lâu
Nghẹn ngào câu không trọn
Phảng phất cách màn sau
Bình sinh đường không rõ
Hồn thực giả hay đâu
Núi non nhiều hổ báo
Sông thuồng luồng biết bao
Đường đi hiểm và dữ
Thân yếu dựa vào đâu
Mộng đến, đèn leo lét
Mộng tàn, gió lạnh ào
Người đẹp không thấy nữa
Tình bối rối tơ nhàu
Nhà trống trăng tà chiếu
Manh áo đơn đêm thâu.
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 27/09/2013 21:01
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Trương Việt Linh ngày 15/05/2020 19:00
Nước trôi trôi mãi đêm ngày
Người đi sao chẳng về đây hỡi người
Bao năm biền biệt xa sôi
Biết chi an ủi cho vơi tấm lòng
Trong mơ thấp thoáng dáng hình
Tìm ta nơi chốn bến sông thuở nào
Vẻ xưa cũng chẳng khác bao
Áo quần lướt thướt trông sao thật buồn
Kể rằng đau ốm luôn luôn
Thở than bao tháng năm trường cách xa
Nghẹn ngào không nói hết ra
Chập chờn phảng phất cách qua bức màn
Bình minh đường sá không thông
Thật hư chẳng biết mộng hồn về đây
Điệp sơn hổ báo núp đầy
Sông Lam rồng rắn bủa vây khắp dòng
Đường đi hiểm trở khó khăn
Tấm thân yếu đuối biết rằng cậy ai
Mộng về tỏ bóng đèn soi
Mộng tan cơn gió bồi hồi bước qua
Đâu rồi người đẹp cách xa
Lòng ai quặn thắt như là vò tơ
Lạnh lùng nhà trống bơ vơ
Áo đơn mỏng mảnh lờ mờ bóng trăng.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 04/01/2015 19:32
Dòng nước ngày đêm chảy,
Người biệt chốn cố hương.
Bao năm không gặp mặt,
Làm sao hết nhớ thương?
Trong mộng rành rành thấy,
Tìm ta nơi bến sông,
Dung nhau vẫn như trước,
Y trang buồn biếng chăm.
Trước kể nỗi đau ốm,
Rồi than những ngày xa,
Nghẹn ngào không nói hết,
Dường cách bức màn sa.
Bình sinh không thuộc lối,
Mộng hồn biết thật chăng?
Núi Điệp đầy hổ báo,
Sông Lam lắm thuồng luồng.
Đường đi thật hiểm trở,
Phận gái nhờ ai không?
Mộng đến đèn côi sáng.
Mộng tan gió lạnh lùng.
Giai nhân nào thấy nữa,
Lòng ta rối tơ vương.
Nhà trống vầng trăng xế,
Soi manh áo cô đơn.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 21/05/2018 10:27
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 21/05/2018 10:34
Nước chảy suốt ngày đêm,
Người xa không về thăm.
Bao nhiêu năm không gặp,
Lấy gì khuây nhớ mong?
Nay thấy rõ trong mộng,
Đến tìm ta bến sông
Vẻ mặt như xưa trông,
Quần áo lại xốc xếch.
Trước kể nỗi khổ đau,
Rồi than xa cách lâu.
Sụt sùi nhìn không nói,
Như bức màn cách nhau.
Bình sinh đường không biết,
Mộng hồn rõ thực hư?
Tam Điệp nhiều hổ báo,
Lam Giang lắm thuồng luồng.
Hiểm trở bộ, thuỷ phương
Thân yếu cậy ai nương?
Mộng đến, đèn rọi sáng,
Mộng tàn, gió lạnh lùng.
Người đẹp không thấy nữa,
Lòng ta thật mông lung.
Nhà trống, trăng xế lọt vào,
Áo đơn mỏng mảnh ta nào sá chi.