Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Nguyễn Du » Thanh Hiên thi tập » Làm quan ở Bắc Hà (1802-1804)
西湖花苑盡成墟,
獨吊窗前一紙書。
脂粉有神憐死後,
文章無命累焚餘。
古今恨事天難問,
風韻奇冤我自居。
不知三百餘年後,
天下何人泣素如。
Tây Hồ hoa uyển tẫn thành khư,
Độc điếu song tiền nhất chỉ thư.
Chi phấn hữu thần liên tử hậu,
Văn chương vô mệnh luỵ phần dư.
Cổ kim hận sự thiên nan vấn,
Phong vận kỳ oan ngã tự cư.
Bất tri tam bách dư niên hậu,
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?
Vườn hoa cạnh Tây Hồ đã thành bãi hoang,
Ta chỉ viếng nàng qua bài ký đọc trước cửa sổ mà thôi.
Son phấn có linh hồn chắc phải xót chuyện xảy ra sau khi chết,
Văn chương không có mệnh mà cũng bị liên luỵ, đốt đi còn sót lại một vài bài.
Mối hận cổ kim, thật khó mà hỏi ông trời.
Ta tự coi như người cùng một hội, một thuyền với nàng là kẻ vì nết phong nhã mà mắc phải nỗi oan lạ lùng.
Chẳng biết ba trăm năm sau nữa,
Thiên hạ có ai khóc Tố Như ta?
Trang trong tổng số 5 trang (43 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ›Trang sau »Trang cuối
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Trà Sơn Phạm Quang Ái ngày 23/07/2011 06:50
Tây Hồ hoa cảnh xác xơ,
Trước song, dâng một bài thơ viếng nàng.
Phấn son, một kiếp phũ phàng,
Hồn oan mãi khóc tro tàn thi ca.
Ngẩng đầu, nuốt hận, lệ sa,
Nỗi oan phong vận, riêng ta hỏi trời.
Ba trăm năm nữa xa vời,
Biết ai thiên hạ nối lời khóc ta?
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Nguyễn Đông Ngạn ngày 26/01/2013 09:01
Tây Hồ vườn cảnh thảy hoang vu,
Riêng viếng bên song sách một tờ.
Nhan sắc có thần thương lúc mất,
Văn chương vô mệnh tội phần dư.
Cổ kim mối hận trời khôn hỏi,
Phong vận niềm oan khách khó trừ.
Ba trăm năm lẻ sau này nhỉ,
Thiên hạ ai người khóc Tố Như?
Gửi bởi PH@ ngày 06/04/2014 08:30
Đã sửa 3 lần, lần cuối bởi PH@ ngày 04/04/2018 10:49
Tây Hồ vườn cảnh hoá hoang vu
Mình viếng trước song một mảnh thư
Son phấn có thần thương kẻ thác
Văn chương không mệnh luỵ phần dư
Xưa nay việc hận trời sao hỏi
Cùng phận kỳ oan vận kiếp thơ
Ba trăm năm lẻ sau không biết
Thiên hạ nào ai khóc Tố Như?
Gửi bởi hongha83 ngày 28/04/2014 22:06
Tây Hồ, vườn chất đống hoa rơi,
Một bức bên song, khóc viếng Người!
Son phấn có thần, thương kẻ thác,
Văn chương tàn kiếp. luỵ đâu thôi?!
Nỗi oan phong vận kỳ cho tớ,
Mối hận xưa nay khó hỏi trời!
Chả biết ba trăm năm lẻ nữa,
Khóc mình, thiên hạ có ai... ai??
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Vanachi ngày 05/08/2014 14:10
Tây Hồ thay đổi khắp nơi nơi
Còn lại ngoài song mảnh giấy rời.
Son phấn hữu thần, nào hết kiếp
Văn chương không mệnh, luỵ theo người.
Hận sầu kim cổ trời không thấu
Oan ức dị thường ta biết thôi.
Chẳng biết ba trăm năm sắp tới
Người đời ai khóc: Tố Như ơi!
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Vanachi ngày 05/08/2014 14:11
Vườn đẹp Hồ Tây đã nổi gò,
Trước song treo lửng một tờ thư.
Hồn son đoạn kiếp còn vương vấn,
Thi bản luỵ đời chỉ mảnh dư.
Trời đất dững dưng niềm oán hận
Mình ta san sẻ nỗi oan cừu.
Ba trăm năm nữa làm sao biết,
Thiên hạ ai người khóc Tố Như?
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 05/01/2015 06:42
Tây Hồ vườn cảnh đã hoang vu,
Bên cửa viếng nàng một áng thư.
Son phấn có thần chôn vẫn hận,
Văn chương vô mệnh cháy còn dư.
Mối hờn kim cổ trời khôn hỏi,
Cái án phong lưu khách luỵ sầu.
Ba trăm năm nữa trong thiên hạ,
Còn Nàng ai khóc một niềm đau.
Gửi bởi Nhất Nguyên ngày 27/10/2016 02:59
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Nhất Nguyên ngày 27/10/2016 03:01
Tây Hồ hoa cảnh hoang tàn
Trước song một tấm viếng nàng Tiểu Thanh
Phấn son thương tiếc có tình
Văn chương không mệnh luỵ thân chẳng rời
Xưa nay hận khó hỏi trời
Nỗi oan phong nhã cùng người tự mang
Ba trăm năm lẻ thời gian
Thế nhân ai kẻ khóc thầm Tố Như?
Gửi bởi Cô-ta Bu ngày 29/12/2016 23:33
Vợ một người, gái chính chuyên!
Thiên hạ là chồng ấy duyên do trời
Phận nàng sao bạc như vôi
Hồn ta hoá kiếp những lời ủi an
Trước song giấy mực viếng nàng
Xót người thiếu nữ mắc oan lạ lùng
Vì ta cùng hội cùng phường
Gặp đây đương lúc giữa đường phong ba
Tài năng nở rộ như hoa
Thần sắc phấn đại người ta phải kiềng
Thế mà trời vốn thù riêng
Nửa đường bão táp, gãy cành thiên hương
Vợ cả người tính ghen tuông
Bắt giam Tiểu Thanh nơi buồng Cô Sơn
Thế rồi trời đất nổi cơn
Nàng Thanh ốm chết, cô đơn không chồng
Cũng trời đày đoạ má hồng
Văn chương cùng phận lửa hồng vây quanh
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Phạm Tuấn Anh - Zero ngày 23/06/2017 09:16
Tây hồ hoa cảnh hoá gò xưa,
Biệt viếng trước thềm một mảnh thơ.
Son phấn có thần lưu luyến mãi,
Văn chương không mệnh tiếc phần dư.
Cổ kim bi hận trời khôn thấu,
Phong nhã kỳ oan thân đã lưu.
Chẳng biết ba trăm năm hậu thế,
Người đời ai sẽ khóc chàng Như?
Trang trong tổng số 5 trang (43 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ›Trang sau »Trang cuối