Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Nguyễn Công Trứ
Nghĩ lại thì trời vốn cũng sòng,
Chẳng vì rét mướt bỏ mùa đông.
Mây về ngàn Hống[1] đen như mực,
Gió lọt rèm thưa lạnh tựa đồng.
Cảo[2] mực hơi may ngòi bút rít,
Phím loan cưởi nhuộm sợi tơ chùng.
Bốn mùa ví những xuân đi cả,
Góc núi ai hay sức lão tùng[3].