Người ba đấng, của ba loài,
Khôn biết chiều[1] hoa nỗi đỏ phai[2].
Tiệc ngọc còn chờ người quý khách,
Mâm son đành đợi kẻ cao tài.
Gươm trời nỡ để tay phàm tuốt,
Búa nguyệt chi cho đứa độc mài.
Mặc [...] nghiêm[3], từ soi thẳm thẳm,
Vàng mười, đúng giá lọ nài ai[4].


Theo Trình quốc công Nguyễn Bỉnh Khiêm thi tập (AB.635), Bạch Vân Am thi tập (AB.157), Trình quốc công Bạch Vân Am thi tập (AB.309).

Chú thích:
[1]
Chiều ở đây là chiều hướng của hoa từ lúc nở đến lúc tàn, không phải chiều chuộng.
[2]
Khảo dị: “nỗi thắm phai”.
[3]
Nghiêm là giữ đúng phép tắc đạo thường kỷ cương, mặc là lặng lẽ. Có lẽ thiếu một chữ ở giữa.
[4]
Khảo dị: “lọ rao đi”.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]