Những câu thơ xưa vọng về bất chợt
Trong âm hao sao đựng gió buốt lòng
Đã giao mùa rồi em thấy không
Trời xanh quá, sáng nay đường gió quá
Chúng mình bên nhau qua mấy mùa vất vả
Sao hôm nay đứng nhìn nhau, ráo hoảnh, buồn rầu
Giấc mơ đã bỏ chúng mình mà đi
Như thuỷ thủ rời bỏ con tàu
Toang hoác vỡ những mạn thuyền sóng vỗ
Chỉ còn bầy hải âu…
Em còn nhớ không tiếng chim kêu ở cái hồ núi lửa
Nơi tôi chỉ cho em một đoá hoa
Nở bình thản trên miệng vực thâm sâu
Mình đã yêu nhau qua một ngàn đỉnh núi cao
Một vạn con suối chảy
Một tỉ cánh rừng
Và chỉ một ánh mắt lúc nào cũng thiết tha như khi ta ôm xiết lần đầu.
Còn lại gì ngoài những bông hoa bên cửa sổ
Chúng mình bỏ mặc suốt mấy mùa mưa
Giờ cành non can đảm vươn mình cho lá mới
Ta có thể quên nhau, nhưng rồi hoa vẫn nở
Những điều đã qua vẫn đẹp đến rưng rưng
Ôi năm tháng nhiệm màu!
Làm sao để hai ta đi qua nỗi đớn đau này?
Mà không quên đi một chi tiết nào của những ngày đẹp nhất
Khi mình còn nhau…


Tiêu đề bài thơ lấy từ thơ Bằng Việt.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]