mùa thu lại làm dấy lên trong tôi những tháng năm trắc trở những tháng năm đo bằng chiều dài con đường từ nhà em đến khu rừng thông nơi tôi ngồi viết

chiều dài con đường đôi khi dài ra bởi sự ngăn trở của những thế lực đen tối đến từ phía mặt trái cuộc đời

lũ ngông cuồng của thế kỷ lâu lâu lại ném vào cuộc tìm kiếm của em những lời lẽ bất lợi hòng nhìn thấy em gục ngã trước cuộc chơi của chúng

những tháng năm gian khó của em tựa những thách thức được đặt ra từ một mệnh lệnh có tên là ngày mai

tôi cũng nắm lấy bàn tay em và nói

ngày mai tôi và em sẽ không còn nhìn thấy nơi mặt đất bóng dáng của lũ người ngông cuồng

ngày xưa… ngày xưa có ai khóc dưới bầu trời mùa thu tôi đem nước mắt dấu vào ký ức

và chờ