Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Tản văn
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi nguyễn thanh hiện (quinhon) vào 26/10/2016 11:06, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 09/05/2018 10:36

có biết là ta đang cô độc hỡi những kẻ đã nằm xuống mảnh đất sỏi đá, nhau rốn ta cũng chôn ở nơi này, sỏi đá và những con mắt đã cạn nước mắt, ta vẫn thường hay nhìn thấy những nắm xương cũ kỹ ở trong đất vào những lúc nghĩ ngợi về ngôi làng Cù của mình, con đường vào làng ta có lúc được đắp cao lên có lúc bị sụt lở, những ngôi nhà trong làng ta có lúc biến thành nhà tầng nhà gác có lúc cháy rụi vì lửa của trời hay lửa của người, đồng làng ta có lúc ngọn lúa tươi tốt có lúc không người cày, nhưng hết thảy những thứ đó là đều thuộc về mảnh đất sỏi đá, đã mấy trăm năm sỏi đá và những con mắt đã cạn nước mắt, những người làng ta nằm xuống từ ngôi làng đã quá cũ kỹ, nên cũng để lại trong đất những nắm xương cũ kỹ, ta cũng thường hay nhìn thấy những ngọn tre làng phủ xuống trong giấc ngủ, những ngọn tre làng như những con mắt đã cạn nước mắt