Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Tản văn
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi nguyenthanhhien vào 26/05/2018 10:02

tôi đi giữa mông quạnh của những vì sao đêm, con tắc kè ngủ say, cây vông đồng không biết con tắc kè ngủ dưới chân mình, làng quê không biết tôi đang đi về phía có em,

tôi đi, làng quê đang yên giấc, khẽ dậm bàn chân xuống con đường làng, tôi hát bài hát về cây vông đồng, con tắc kè không nghe tôi hát bài hát về cây vông đồng, cũng không biết là tôi đang đi về phía có em,

đồng làng lúa đang ngậm sữa, tôi đi, đất nước những nghìn năm lúa đồng làng ngậm sữa, lũ dế trên đồng làng biết lúc nào im lúc nào thì ca hát, bờ cỏ đồng làng dài theo đất nước nghìn năm, một sớm em về, đi trên bờ cỏ, tôi lấy nón cho em che nắng, lúa đồng làng ngậm sữa nhớ hoài buổi em đi trên bờ cỏ,

đêm tháng ba, tôi đi, con đường làng không nói gì, khiến tôi nhớ buổi em đến làng tôi, cũng buổi tháng ba, cây vông đồng đang ra bông, đêm, con tắc kè trú ở bộng cây vông đồng kêu váng đồng làng, tôi nói với em là con tắc kè đang đọc những trang sử về nòi giống chúng, em chỉ nghe tôi nói, lặng lẽ nhìn tiếng tắc kè kêu trong đêm,

tôi đi giữa đất nước nghìn năm, bồi hồi ngọn gió khuya, đêm nay con tắc kè không kêu váng đồng làng như hôm em đến, tôi thấy nhớ ánh mắt lặng lẽ của em,

suốt cả đêm, tôi đi, những vì sao trên trời chăm chú nhìn tôi, như có tiếng chân ngựa chạy đằng sau những đám mây trên bầu trời trên đầu, thấy có xe tứ mã, tôi lơ mơ nhận ra một cuộc tình, suốt cả đêm, tôi đi, vẫn chưa ra khỏi đồng làng