Chúng ta nằm bên nhau cắt chéo chiếc giường
Những cái cây bị quật đổ sau bão
Trong giấc mơ anh thấy những gã thợ xẻ đeo mặt nạ
Đang bật những dây mực dọc thân thể chúng ta

Trong im lặng tuyệt đỉnh, những gã thợ
Xẻ chúng ta thành những tấm thẫm đỏ
Lưỡi cưa chạy qua chúng ta loé lên ánh chớp
Và mùn cưa phun lên từng chùm pháo hoa

Chiếc giường biến thành xưởng gỗ, những mảnh đời sống chúng ta la liệt
Rồi biến thành giường tủ, bàn ăn và những cỗ áo quan
Chúng ta hiển thị mọi nơi, những cái cây không nhận ra chúng ta
Và bản thân chúng ta lúc đó chỉ còn là một ký ức câm điếc

Những gã thợ xẻ không bao giờ nghĩ
Chúng ta có thể sống lại trong mùn cưa, phoi bào và những đoạn gỗ thừa
Và thế chúng ta được ném vào lửa, chúng ta bốc cháy
Trong cuộc hoả hoạn này đời sống chúng ta phô bày

Rồi trong chiếc áo quan gã thợ xẻ được đưa đi khỏi xưởng gỗ
Dọc con đường dựng lên bởi những hàng cây
Chấp nhận lời cầu xin của gã trong bản di chúc
Chúng ta không tháo chiếc mặt nạ ra.