Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi Nguyễn Lãm Thắng vào 02/06/2011 06:33

nàng cởi truồng mở khép càn khôn chữ
nàng sống trầm loạn trong bóng tối mà lũ điên gọi là ánh sáng chói lọi
nàng ôm ngực khóc trước bàn thờ của người ôm đàn đã hát cho nàng nghe những ca khúc trữ tình trước đêm của biển bầm đen ấy
nàng quất vào ngôn ngữ những lằn roi kích dục cho mơn mởn xanh giọt máu hận
có những chuyến tàu lưu hoan đưa nàng đi trên cánh chim tự do
nàng đã xâu những sợi âm thanh tím buốt vào những mùa xuân vô danh trọc lóc hình hài
có sự quên lãng bị đè nặng bởi những tấm bia vô hồn hơn một phần ba thế kỷ

và nàng đã tìm lại sự bình yên
sự bình yên trên bàn phím
nàng gõ từng nỗi buồn thật bình yên vào đấy
nàng quệt mười ngón máu khô vào đấy
nàng phà hơi thở mặn mòi vào đấy
nàng rỏ giọt nước mắt bình yên vào đấy
và nàng cười
một nụ cười bình yên trở lại
trên sóng âm náo động của từng con chữ trên bàn phím cuộc đời
một nụ cười chát đắng
thật bình yên.