Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại
Từ khoá: Bùi Giáng (9)

Đăng bởi Nguyễn Lãm Thắng vào 27/04/2009 18:40, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Nguyễn Lãm Thắng vào 24/11/2016 07:28

… Và em khóc một chiều bên ni bên nớ, mộng xuân khai vụn vỡ cõi thiên bồng, nghe Thu Bồn Vu Gia Hàn giang gọi hồn Hoài Phố, tím bên trời giấc ngủ rêu phong, ngày ngun ngút chân chim hão lộng, dấu di thư hun hút phố trang đài, chân mày cong gót hài mỏng, run tiếng chim du động buổi hôn hoàng, ngày Hoà Vang Điện Bàn Đại Lộc đêm Tam Kỳ Tiên Phước Trà Mi, trăng búi tóc dạ lan mang mang hồn quốc gọi cầm tay trăng vỗ giấc điệp sương ngàn.

Anh khâu vá câu thơ triền đời tất bật chén hồ trường thao thiết bến vân mê, mắt em xanh thao thức mộng ngày về non nõn, rót câu Kiều nghiêng xuống giọt tài hoa, và em đàn nâng phím lệ, mắt chùng một đoá thiên thanh. Sao em không cười tươi hột lựu? Sao em không nhìn cái nhìn di cảo, nghe mùa tiên tri thấp thoáng tinh kỳ, ngắt nụm hoa mua tím rịm cài thung cỏ úa trùng trùng mà tương tư mùa nắng cũ, điệu xuân buồn trắng hớ bên sông.

Em quay mặt Cửa Điền Khe Đô Ruộng Mặt, dấu nỗi buồn Bàu Quyền Bàu Máng Bàu Sen, anh chới với Gò Bàn Gò Cấm Gò Ngang, nghe mặn chát Đá Dăm Cây Trai Khe Cạn Khe Ráy… hái tương tư thơm phức lũng đồi xanh, hái hoa mua tím ngắt mắt triền sương bầy chim vịt kêu chiều trên mấy tao thương rôi rối hoàng hôn lấm cỏ.

Nhớ buổi em xuân thì ngực rằm mới nhú trăng non lồ lộ đoá trinh nguyên nguyệt bạch, mắt lá răm len lén bên rào thẹn thùa dấu mặt mà bây chừ em đã theo chim sáo sang sông cho bến cũ mỏi nhìn cái nhìn rát bỏng cho bờ lau lơ lơ láo láo tiu nghỉu giang đầu bơ phờ tóc trắng phơ phơ.

Anh về đứng chôn chân trời trồng dưới gốc đa làng ngơ ngẩn nhìn nỗi buồn ông táo rụng, sầu bình vôi lăn lóc thương dâu bể trầm luân thế thái nhân tình. Minh minh mang mang hẹn kiếp lai sinh em nhỉ?