Cây làm tản cái, đá làm ngai,
Vòi vọi thần cung rạng Đậu, Thai.
Bảo triện đùn đùn mây nhiễu khám,
Ngọc hào rỡ rỡ ráng in đài.
“Rồng oanh hùm trạm” thiêng ngôi đất,
Đà phảng, Lô trong vững bác trời.
Chiêm bái trót từng ba độ đến,
Trộm nhờ linh đức trấn phương Đoài.


Đền Và thuộc xã Trung Hưng, thị xã Sơn Tây, tỉnh Hà Tây (cũ), còn có tên gọi là Đông Cung, là một trong bốn chấn cung thờ thần núi Tản Viên. Bài thơ của Nguyễn Khản được khắc trên một biển gỗ, nét chữ nói chung còn rõ ràng, trừ một vài chữ do bị vỡ, hơi khó đọc.

Lời dẫn (dịch từ chữ Hán): “Khản tôi, từ năm Canh Thìn nhập sĩ, làm Đốc đồng Sơn Tây. Qua hai kỳ khảo xét công trạng, năm Đinh Dậu phụng mệnh trấn giữ hai trấn Sơn Tây - Hưng Hoá, chẳng bao lâu thì vì có việc mà bị giải nhậm. Nay nhờ Vương thượng nối theo nghiệp sáng mà lại làm việc ở trấn. Bấy giờ có đến lễ ở chấn cung ba lần, ngẫu hứng mà làm một bài thơ luật vụng về, viết lên biển gỗ để tỏ ý kính trọng.”

Lạc khoản (dịch từ chữ Hán): “Vào tiết thanh minh năm Quý Mão, niên hiệu Cảnh Hưng thứ 44 (1783), Hồng Lĩnh hầu Nguyễn Khản, người xã Tiên Điền, Nghi Xuân, Tiến sĩ khoa Canh Thìn (1760), Tả tư giang, Lại bộ Thượng thư, Phụng sai trấn thủ Sơn Tây, kính đề.”

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]