Bác xuống tàu với hai bàn tay trắng
Cái tên Nguyễn Tất Thành cũng ở lại phía sau
Chẳng ai biết anh Ba quê ở đâu
Cũng chẳng có bàn tay nào níu lại

Chưa bao giờ Bác được vào buồng lái
Trên con tàu không biết sẽ đi đâu
Chuyên rửa bát, nhặt rau hay sẽ lái con tàu
Chưa biết trước điều gì trong tưởng tượng

Như hạt cát bị vùi trong sóng lớn
Bác xuống tàu không một chiếc phao bơi
Ngoảnh lại nhìn trong mù mịt mưa rơi
Không thấy bóng một hàng tre, tia nắng
Mưa bợt mặt người, bợt kiếp phu phen

Biển đang bão đêm đen ai chẳng sợ?

Mang ý chí để nhóm lên ngọn lửa
Ngọn lửa ở trên tàu gió chỉ chực mang đi
Chụm bàn tay mong che chắn điều gì
Những vết than đen nhắc Người về sự bỏng

Những vết than đen không làm Người chán nản
Trong những đêm mưa buồn, không ngủ được lên boong
Ngoái lại nhìn không thấy nữa quê hương
Nhưng rõ lắm làng Sen cần phải sống

Nhưng rõ lắm làng Sen cần phải thắng
Những phút yếu lòng không để sóng chùm lên
Giơ bàn tay có những vệt than đen
Không phải để kêu trời, mà phải là nắm đấm

Mình sẽ là con tàu trước nhân dân – biển lớn
Là kẻ đi theo hay sẽ lái con tàu
Trong lòng Người bao câu hỏi đan nhau
Là than lửa hay chỉ là cục đất?

Từ những vết than đen Bác nhận ra sự thật
Lửa chỉ có thể cháy lên khi được tiếp thêm vào
Những hòn than như số phận đồng bào
Khi cháy hết sẽ đều quăng xuống biển

Và biển đã chồm lên chứng kiến
Khi chân trời tua tủa lưỡi lê
Biển cũng chẳng còn xanh như là biển

Nếu không như con tàu con đường không xuất hiện
Con đường đi trên biển thấy gì đâu
Đường ở ngay bánh lái những con tàu

Và Người đã đưa cả dân tộc mình đến với năm châu.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]