Bác sĩ ơi, nếu tim tôi một nữa ở đây
Một nữa khác còn ở bên Trung Quốc
Trong đạo quân đang xuống thẳng sông Hoàng Hà.
Với lại những sáng sớm, bác sĩ ơi,
Sớm nào cũng dậy lúc bình minh,
Trái tim tôi bị đem ra bắn ở Hy Lạp.
Với lại, đêm, khi những tù nhân ngủ thiếp,
Khi những tiếng chân cuối cùng rời khỏi nhà thương,
Trái tim tôi rảo bước, bác sĩ ơi,
Nó xa dời về nơi một nhà gỗ cũ, ở thủ đô nước Thổ.
Với lại đã mười năm rồi đấy, bác sĩ ơi,
Tôi trong tay không có gì để hiến dân tộc tôi
Không có gì ngoài một quả táo
Một quả táo đỏ, trái tim tôi,
Vì tất cả những cái ấy, bác sĩ ơi,
Chứ đâu phải vì chứng xơ mạch máu, vì nicôtin,
                              hay tại nhà tù,
Mà tôi mắc phải cái bệnh đau tim.
Tôi qua song sắt ngắm nhìn đêm
Và bất chấp tất cả những bức tường kia nó đè lên ngực
Trái tim tôi đập hoà với vì sao xa nhất.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé