Đời nhung lụa từng bao năm ngắm, vuốt
Ngờ đâu ngày trau chuốt lại ngày tang
Áo trăm hoa dệt gấm với ren vàng
Hoa xứ nội ngát lừng nghiêng cánh rủ
Bàn tay lạnh ôm ghì trên nhiễu phủ
Như dáng chào vĩnh biệt với trần gian
Khuôn mặt nàng không lộ nét đau thương
Không ưu ái, không trầm tư, khát vọng
Trăm vẻ đẹp, cả trăm lần bất động
Như một nhành hoa ép đã bay hương
Nghe nao nao mờ ảo bóng âm hồn
Làn môi khép lại như cười ẩn hiện
Nụ cười dại nhủ cùng bao khách viếng
Nỗi xót xa nàng chịu lúc ra đi
Nụ cười im hàm rõ nét khinh khi
Của xuân sắc kịp sang thì chói lọi
Nụ cười chết như một lời trăng trối
Một lời câm gửi lại chốn nhân gian
Nụ cười buồn hơn cả ánh hồi quang
Của khuynh sắc mới phai tàn, lắng đọng
Nụ cười lặng thinh, nụ cười vô vọng
Hơn ngàn lần đôi mắt tắt thiên thu
Như ánh chiều đổ lệch bóng dương sa
Lúc núi biếc đã chìm trong biển đỏ
Lúc tuyết phô sắc hồng trên má đá
Dãy Kapkajơ dần tới giữa chiều sa
Khi ngày đi và ánh sáng la đà
Giữa hoang vắng không phân đường nhật nguyệt
Như ánh chiều trên đỉnh mù trắng tuyết
Thôi không còn soi những vết chân lê


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)