Đó là một ngày trang nghiêm, rực rỡ
Chỉ màu xanh thăm thẳm tận xa vời
Trước cổng khải hoàn môn, tuấn mã
Tưởng chừng như tung vó đạp mây trôi

Cứ ngỡ như mặt trời, đơn đặt trước
Cho ngày vui, nhạc dâng sóng vỗ trào
Cả thành phố sáng bừng, nghẹt thở
Những mái vòm bốc lên tận trời cao

Cả thành phố trong hoa, cờ bát ngát
Trong âm thanh quân nhạc rền vang
Dường như chẳng cần biết gì, lúc đó
Ngoài niềm vui bất tận, ngỡ ngàng

Xe tăng rú trên mặt đường lát gỗ
Bánh xích lăn nhanh, êm ả trên đàng
Trải dọc suốt quảng trường Cung điện
Những trung đoàn cận vệ đứng nghiêm trang

Đã đi qua bao khổ đau, thế đấy
Trước ngàn muôn thử thách chẳng cúi đầu
Niềm kiêu hãnh lớn lao thần Chiến thắng
Mũ lính nhấp nhô những khuôn mặt sạm nâu

Những đôi vai đẫm mồ hôi, nặng nề người lính
Đơn vị kia tiếp nối đội quân này
Chẳng một ai tôi quen, bởi vì tôi biết hết
Mỗi một người, khi tôi phục vụ ở đây

Vô vọng mà thôi. Tìm bao nhiêu chăng nữa
Chẳng thấy đâu. Không thể đi tìm
Bạn nằm xuống vách đá cao Gangút?
Ở Marino, hay đầm trũng Xinhiavin?

Tận Kraxnưi Bor, bạn của tôi đang ngủ
Rừng rậm Kulianđi, hay Vưibor, Narvoi
Những trận đánh đã hoàn toàn kết thúc
Những người hy sinh, cho người sống trên đời

Tôi buồn đau, nhưng hồn tôi trong sáng
Cứ như là ra trận mãi không thôi
Vào khói lửa những nơi nào khốc liệt
Và bây giờ lại hiện trước mắt tôi


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)