Tôi muốn viết gì đó
một cách thật đơn giản
về tình yêu
hoặc về nỗi đau
đến mức ngay cả
khi đang đọc
bạn cũng cảm thấy nó
và trong khi đọc
bạn tiếp tục cảm thấy nó
và dù là câu chuyện của tôi
nó sẽ phổ biến,
dù là đơn nhất
nó sẽ thân quen với bạn
để trước khi kết thúc
bạn sẽ nghĩ—
không, bạn sẽ nhận ra—
rằng nãy giờ là
chính bạn sắp xếp từ ngữ,
rằng nãy giờ là
những từ ngữ mà bạn chính bạn,
từ trái tim mình,
nói ra.