Thơ » Pháp » Louise Labé
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 12/04/2022 06:13
Ulysse lui-même ou tout autre
Plus avisé encore, de ces divines apparences,
Pleines de grâce, d’honneur et de réserves,
N’aurait rien espéré, comme moi, qui n’en retire que malheur et affliction.
Mais toi, Amour, par le moyen de ces beaux yeux,
Tu as fait une telle plaie en mon cœur innocent,
Autrefois ton refuge, qui te donnais chaleur et aliment,
Qu’il n’y a de remède possible, si tu ne le donnes toi-même.
Oh dur destin, qui me fait être comme
Le dard d’un scorpion, et chercher protection
Contre le venin de ce même animal.
Je ne te demande que d’anéantir cette souffrance,
Mais pas d’éteindre mon si cher désir,
Qui ne pourrait disparaître sans que je me meure.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 12/04/2022 06:13
Chính Ulysse hoặc bất kỳ ai khác
Vẫn khôn ngoan, khi xuất quỷ nhập thần,
Đầy ân sủng, danh dự và bảo an,
Chẳng, như em, khổ đau và phiền não.
Nhưng em, Tình yêu, qua đôi mắt ấy,
Thành vết thương trong tim nhỏ dại khờ,
Sưởi ấm cho anh với cả tôn thờ,
Không ngăn được, nếu anh không nhận nó.
Ôi phận khó, khiến em làm sao đó
Kim bọ cạp và tìm chỗ tựa vai
Chống nọc độc của động vật cùng loài.
Chỉ mong anh triệt tiêu niềm khổ ải,
Nhưng không dập tắt hồn yêu bỏng cháy,
Chẳng mất đâu nếu em sống trên đời.