Thơ » Pháp » Louis Aragon
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 15/04/2022 09:20
Tous ceux qui parlent des merveilles
Leurs fables cachent des sanglots
Et les couleurs de leur oreille
Toujours à des plaintes pareilles
Donnent leurs larmes pour de l’eau
Le peintre assis devant sa toile
A-t-il jamais peint ce qu’il voit
Ce qu’il voit son histoire voile
Et ses ténèbres sont étoiles
Comme chanter change la voix
Ses secrets partout qu’il expose
Ce sont des oiseaux déguisés
Son regard embellit les choses
Et les gens prennent pour des roses
La douleur dont il est brisé
Ma vie au loin mon étrangère
Ce que je fus je l’ai quitté
Et les teintes d’aimer changèrent
Comme roussit dans les fougères
Le songe d’une nuit d’été
Automne automne long automne
Comme le cri du vitrier
De rue en rue et je chantonne
Un air dont lentement s’étonne
Celui qui ne sait plus prier
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 15/04/2022 09:20
Người ta hay nói toàn điều kỳ diệu
Ngụ ngôn ẩn tàng những tiếng bi ai
Và đem sắc màu thêu dệt bên tai
Luôn luôn than thở những điều như thế
Cho nước mắt rơi tuôn thành dòng lệ
Người hoạ sĩ ngồi đối diện bức tranh
Chưa bao giờ vẽ khi chưa được nhìn
Để chỉ thấy chuyện của mình che giấu
Và bóng tối của nàng là tinh tú
Như hát hay thay đổi giọng con người
Bí mật của chàng tiết lộ mọi nơi
Là những con chim trong màn trí trá
Dưới ánh mắt chàng mọi điều thêm khá
Và mọi người đều đón lấy hoa hồng
Cho nỗi đau chàng tan vỡ hư không
Cuộc đời của tôi rời xa người lạ
Còn lại gì tôi còn gì đây hả
Sắc thái của tình yêu đã đổi thay
Như thiêu thân trong dương xỉ lội lầy
Giấc mơ giữa đêm mùa hè oi ả
Mùa thu mùa thu mùa thu lơi lả
Giống như tiếng rao của kẻ bán buôn
Qua phố qua đường và tôi hát luôn
Một không gian đột nhiên thành lười biếng
Người ta không còn quan tâm cầu nguyện