Vì không nóng để sưởi tim người khác,
Mà tim ta giờ chẳng đập bao nhiêu,
Nhưng dù không người thương, không khoái lạc,
      Ta vẫn đòi được yêu!

Cuộc đời ta đã đến ngày tàn lụi-
Hạnh phúc, tình yêu hờ hững trôi qua;
Dằn vặt, đau thương, oán thù, hờn tủi
      Là tưng lai chờ ta!

Và trong tim hạt than hồng le lói
Như cô đơn núi lửa giữa trùng dương
Âm ỉ cháy mà không hề sáng rọi,
      Chỉ gợi buồn đau thương.

Ta đã yêu và chịu nhiều đau khổ.
Hi vọng, ghen tuông hồi hộp theo chân.
Với tình yêu có muôn vàn cám dỗ
      Ta mãi là tù nhân.

Thôi, mà sao tự bắt mình suy nghĩ
Chuyện đâu đâu làm tan nát lòng ta
Khi vinh quang chờ anh hùng, hiệp sĩ
Để trao vòng nguyệt hoa?

Hi Lạp hỡi, đất xưa thần thánh
Với cờ gươm sông núi bao la,
Ngay những chàng Xpacta kiêu hãnh
Không tự do bằng ta!

Đã đến lúc phải khướt từ tất cả
Những say mê dục vọng cuồng điên.
Phải bắt tim trở thành sắt đá
Trước tình yêu triền miên.

Người khóc ư, thương thời xưa đã mất?
Đời người ta chỉ một bình minh!
Làm người lính là niềm vui lớn nhất.
Vùng lên mà hy sinh!

Hãy tỉnh dậy, đây là giờ quyết liệt,
Chiến trường kia tìm mảnh đất cho ngươi,
Và ngã xuống, nghỉ yên cùng cái chết
Cho tâm hồn thảnh thơi!

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé